Toàn thân lão gia tử chấn động, có chút không thể tin được.
Bất quá, người trẻ tuổi trước mặt rất giống con của hắn khi còn trẻ, nhất là hai lông mày trên trán lại càng giống như là từ trong khuôn khắc ra.
Bởi vậy, hắn không thể không tin tưởng, người trẻ tuổi trước mắt chính là cháu trai của hắn.
Người đến độ tuổi như hắn, nhìn chuyện gì cũng vô cùng cởi mở, hắn chỉ cầu con cháu đoàn viên, người một nhà sống vui vẻ với nhau là tốt rồi.
An Tư bỗng nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ khiến cho khách mới đang ngồi ở đây đều thập phần kinh ngạc.
Lão gia tử sau khi có chút dừng lại một chút, liền ha ha cười cười, nói: "Tốt, tốt, đến, mỗi người một bao tiền lì xì, đại cát đại lợi."
Nói cho cùng, chuyện này là chuyện tư gia, tuy lão gia tử không rõ ràng mục đích của An Tư tới nơi này cho lắm, bất quá xem tại phân thượng bà đã thay Chính Nhiên dưỡng dục con cái, hắn cũng không thể đem người cự tuyệt ở bên ngoài cửa a.
Huống hồ, nếu như lúc này náo quá lớn thì sẽ trở thành trò cười trên chốn giang hồ.
"Tạ lão gia tử." An Tư cười đắc ý một chút.
Hôm nay gặp được lão gia tử, nói cách khác vô luận như thế nào, ít nhất hiện tại người Diệp gia không dám động tới bà dù chỉ một sợi tóc.
Hơn nữa, trong tay bà còn nắm giữ một quân cờ rất trọng yếu nha.
"Mọi người đều đã đến đông đủ, Chính Hùng, chuẩn bị mở tiệc a, mau mời các vị quan khách đi qua dùng bữa." Lão gia tử quay đầu nhìn Diệp Chính Hùng, phân phó nói.
Sau đó nhìn lướt qua những vị khách mới, ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Cảm tạ các vị đã tới mừng thọ lão phu, lão phu vô cùng cảm kích.
Trong phòng khách đã sắp đặt yến hội, xin mời các vị dời bước, cùng uống với tôi vài chén a.
Sau khi yến hội chấm dứt, sẽ có màn luận võ của hậu bối Diệp gia, đến lúc đó kính xin các vị hãy cho một chút bình phán, nhìn xem trong đám hậu bối Diệp gia có nhân tài nào xuất sắc hay không."
Các khách mời sau khi hàn huyên vài câu, liền nhao nhao đứng lên, được Diệp Chính Hùng mời đến sảnh sau dự tiệc.
Tông Chính Nguyên cùng Diêu Tư Kỳ cũng ở trong đó, chỉ là lúc Tông Chính Nguyên nhìn thấy Diệp Khiêm, trong ánh mắt của hắn tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý, cũng không biết rốt cuộc là bởi vì chuyện Hồ Khả, hay là vì chuyện tối ngày hôm qua.
Nếu như nói không sợ hãi, thì là giả dối, hắn đi ám sát Nhị phu nhân Diệp gia, chỉ cần tội danh này cũng đủ để cho hắn ăn không tiêu rồi.
Lúc sáng sớm, hắn đã muốn rời đi, thế nhưng mà nếu như hắn cứ như vậy rời đi, thì chẳng phải là quá mất mặt rồi sao? Cuối cùng, hắn vẫn mang tâm thần bất định đi tới nơi này, cũng may Đường Thục Nghiên tựa hồ cũng không có ý định truy cứu chuyện tối hôm qua, chuyện này khiến cho Tông Chính Nguyên yên tâm không ít.
Bất quá, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Tông Chính Nguyên vẫn còn có chút tức giận bất bình.
Nếu như không phải Diệp Khiêm gọi ra tên của hắn, khiến cho hắn có chút chột dạ thì hắn làm sao có thể rời khỏi đó nhanh như vậy? Thất Tuyệt đao sắp cướp tới tay, lại biến mất như vậy, làm sao mà hắn không tức giận cho được.
Mất đi cơ hội lần này, sau này muốn tìm được cơ hội như vậy thì rất khó khăn.
Diêu Tư Kỳ cũng không biết những chuyện này, lúc đi ngang qua Diệp Khiêm, có chút giận hắn, nhìn hắn quơ quơ ngón tay, phảng phất giống như là đang nói: "Anh nhất định phải chết." Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, cũng không rõ ràng đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, bất quá xem bộ dạng của Diêu Tư Kỳ, xem chừng là cô cho rằng mình đã lừa Hồ Khả a? Hắn cũng không có lừa gạt Hồ Khả, nếu như không phải tìm được An Tư, thì hắn chỉ sợ cũng sẽ không liên lụy vào thế giới cổ võ giả a?
Lúc lão gia tử nhìn thấy Diệp Khiêm, phảng phất giông như là nhìn thấy Diệp Chính Nhiên, không khỏi thập phần vui mừng.
Tiến lên vài bước, giữ chặt bàn tay Diệp Khiêm, ha ha cười nói: "Đến, mau để cho ông nhìn cháu a." Bộ dáng kia, ngược lại có vài phần giống như mẹ vợ xem mặt con rể vậy.
Bất quá, chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao Diệp Khiêm là cháu của hắn, là cốt nhục của đứa con mà hắn thương yêu nhất, là cháu của Diệp gia đã thất lạc hơn hai mươi năm.
"Tốt, tốt, không hổ là cháu trai của Diệp Phong Mậu." Lão gia tử ha ha vừa cười vừa nói.
Chỉ là, Diệp Khiêm không hiểu lời hắn nói đến cùng là có ý gì, cũng thật sự là nghĩ không ra vì cái gì mà mình không hổ là cháu trai của hắn.
Bất quá, nhìn thấy bộ dạng hiền lành của lão gia tử, trong nội tâm Diệp Khiêm có một loại cảm giác thân thiết rất không hiểu, nhưng hắn cũng không có ý định nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
"Nói cho ông biết, cháu tên là gì?" Lão gia tử hỏi.
"Diệp Khiêm, Khiêm của khiêm tốn." Diệp Khiêm hồi đáp.
"Diệp Khiêm, Diệp Khiêm? Tên rất hay a." Lão gia tử ha ha vừa cười vừa nói, "Đến, cùng đi với ông a.
Trở về thì tốt rồi, Diệp gia để cho cháu chịu thua thiệt nhiều như vậy, sau này sẽ từ từ trả lại cho cháu." Sau đó quay đầu nhìn Diệp Văn bên cạnh, nói: "Còn cháu thì sao? Tên gọi là gì?"
"Lão gia tử, con gọi là Diệp Văn." Diệp Văn hồi đáp.
"Cái gì mà lão gia tử a, con nên gọi ông là ông nội, nha đầu ngốc." Lão gia tử ha ha cười cười, nói.
Sau đó lại nhìn An Tư, nói: "An Tư, Diệp gia thua thiệt con nhiều lắm, hiện tại con đã có cốt nhục của Diệp gia, về sau con hãy ở đến đây ở đi.
Cha nghĩ, Thục Nghiên là sẽ không để ý đâu."
"Có những lời này của cha, thì con đã thỏa mãn.
Con hi vọng cha có thể tuân thủ lời hứa của mình, cho chúng con một cái công đạo a." An Tư nói.
Lông mày của lão gia tử có chút nhíu lại, trong ánh mắt hiện lên một tia không khoái, bất quá lại rất nhanh áp chế xuống dưới.
Hắn thủy chung vẫn là người có địa vị tối cao ở Diệp gia, vô luận như thế nào, quyền uy của hắn là không thể bị khiêu chiến.
An Tư dùng ngữ khí như vậy nói chuyện cùng hắn, khiến cho hắn có vài phần không khoái, bất quá xem tại phân thượng bà đã thay Chính Nhiên dưỡng dục con cái, cho nên hắn cũng không có nói cái gì.
"Đến, chúng ta cùng đi dự tiệc, chút nữa con hãy ở bên cạnh ông a, chúng ta đã nhiều năm không gặp, ông có rất nhiều lời muốn nói với cháu." Lão gia tử thân thiết lôi kéo cánh tay Diệp Khiêm hướng về sảnh sau đi tới, An Tư cùng Diệp Văn theo sát ở phía sau.
Trọng nam khinh nữ, tựa hồ