Hoàn toàn chính xác, Diệp gia chính là thế gia ngàn năm, sinh tồn nhiều năm như vậy, tự nhiên là có đạo lý sinh tồn của họ.
Tuy gia chủ Diệp gia mỗi một thời đại cũng không phải người nào cũng đều là người có tài kinh thiên vĩ địa, nhưng nhất định không được là người nhát gan sợ phiền phức.
Đây không phải là chuyện hành động theo cảm tình đơn giản như vậy, mà thân làm một người lãnh đạo gia tộc nhất định cần phải có phách lực cùng gan dạ sáng suốt.
Nói một cách khác, nếu như người lãnh đạo gia tộc mà ngay cả phách lực cùng gan dạ sáng suốt cũng không có, thì sao có thể lãnh đạo được người khác a.
Diệp Khiêm cũng không có tính nói ra chuyện Diệp Chính Hùng phái người canh chừng hắn, chỉ là vừa rồi Diệp Chính Hùng liên tục khiêu khích hắn, cho nên hắn mới muốn chống lại vị gia chủ Diệp gia này một chút.
Hắn không phải là người biết sợ hãi là gì, Nanh Sói có thể đi tới ngày hôm nay, vẫn đứng vững không ngã, hơn nữa còn không ngừng mở rộng, là dựa vào phần phách lực cùng gan dạ sáng suốt này của Diệp Khiêm.
Nếu như ngay cả can đảm cùng một người luân phiên vũ nhục mình đọ sức cũng không có, thì hắn không xứng làm người lãnh đạo Nanh Sói.
Biểu hiện của lão gia tử phi thường khó coi, nếu như hôm nay không phải là thọ yến của ông ấy thì cách làm của Diệp Chính Hùng như vậy đã sớm bị ông ấy mắng xối xả rồi.
Chỉ có điều, hiện tại có nhiều khách nhân ở chỗ này như vậy, không thể bởi vì chuyện nhà mà khiến cho Diệp gia mất đi mặt mũi ở trước mặt nhiều bằng hữu giang hồ như vậy, cho nên mặc dù có trách cứ, nhưng cũng không có hành động quá mức.
Nếu như đổi lại lúc bình thường, chỉ sợ lão gia tử đã sớm cho hắn một bạt tai rồi.
Lão gia tử tính tình nóng nảy tuy theo số tuổi tăng trưởng đã giảm bớt một chút, nhưng cũng không có nghĩa là ông ấy sẽ không còn nóng tình.
Mắt thấy lấy lão gia tử phẫn nộ như vậy, trong nội tâm Diệp Chính Hùng có chút run rẩy, có chút sợ hãi, cuống quít nói: "Thật xin lỗi, cha, con chỉ sợ bọn họ đại náo thọ yến của cha, khiến cho người giang hồ chê cười Diệp gia chúng ta.
Con cũng không có ý tứ sợ phiền phức."
Diệp Chính Phong cũng cuống quít phụ họa nói nói: "Cha, đại ca làm như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cha hãy tha thứ cho đại ca một lần a.
Có thể là do cách làm của đại ca có chút thiếu thỏa đáng, nhưng đó cũng là vì Diệp gia mà suy nghĩ.
Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của cha, cha cũng đừng có nóng giận a."
"Tha thứ cho con hay không cũng không phải do cha định đoạt, biết sai có thể sửa đổi, chuyện này cũng là phẩm chất tốt đẹp của con cháu Diệp gia chúng ta.
Chính Hùng, cha nghĩ có lẽ con hiểu ý của cha a?" Ngữ khí của lão gia tử hơi chút hòa hoãn, bất quá ẩn ẩn vẫn để lộ ra ý tứ răn đe nghiêm khắc cùng mệnh lệnh.
Diệp Chính Hùng đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của lão gia tử, tuy trong lòng cảm thấy có chút ít khó chịu, bất quá nếu là mệnh lệnh của lão gia tử, thì hắn đương nhiên không có biện pháp cự tuyệt.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Chính Hùng nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thật xin lỗi, cách làm của tôi không đúng, tôi hướng cậu xin lỗi a."
"Không cần, Diệp gia chủ không cần phải hướng tôi nói lời xin lỗi, mà là có lẽ nên tự xin lỗi chính mình a.
Cách làm của ông đối với tôi cũng không có tổn thất gì, chỉ tổn thất danh dự của Diệp gia mà thôi.
Thân là gia chủ của Diệp gia, tôi nghĩ ông nên cân nhắc đến thanh danh cùng uy vọng trong chốn giang hồ của Diệp gia, tôi chỉ hy vọng khi Diệp gia chủ khi làm chuyện gì thì hãy cân nhắc nhiều thêm một chút.
Dù sao, ông đại biểu không phải chỉ mình ông, mà là cả Diệp gia." Ngữ khí của Diệp Khiêm cũng hơi chút hòa hoãn, bất quá lại cũng không có trực tiếp tha thứ cho hắn.
Vốn Diệp Khiêm cũng không có bởi vì chuyện này mà tức giận, mà là do Diệp Chính Hùng cú liên tục khiêu khích, khiến cho trong lòng của hắn cảm thấy không thoải mái, cho nên hắn mới mượn chuyện này để cùng Diệp Chính Hùng đối kháng một phen.
Bản thân Diệp Chính Hùng là gia chủ Diệp gia, lại hướng một tên tiểu tử nói lời xin lỗi, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, trong nội tâm tự nhiên là có chút không thoải mái, chỉ có điều trở ngại lão gia tử đang ở đây, cho nên không tiện phát tác mà thôi.
Chỉ là, oán hận trong nội tâm hắn đối với Diệp Khiêm càng thêm sâu sắc.
Thậm chí nhịn không được âm thầm nghĩ, nếu như Diệp Khiêm thật sự là con trai của Diệp Chính Nhiên, thì chỉ sợ sau này con của hắn sẽ không có địa vị gì ở trong Diệp gia nữa a? Hắn thật sự không rõ, Diệp Khiêm có chỗ nào xuất sắc, mà lại có thể khiến cho lão gia tử ưa thích như vậy, bất quá hắn lại rất rõ ràng, Diệp Khiêm chỉ sợ sẽ trở thành chướng ngại vật của hắn trong tương lai ah.
Thái độ của Diệp Chính Phong thì lại rất thản nhiên, cũng không có quá nhiều cảm xúc, mắt thấy Diệp Chính Hùng bị Diệp Khiêm đùa bỡn, trong nội tâm có một chút cảm thán, nhịn không được nghĩ, tiểu tử này cũng có vài phần năng lực, lại có thể lừa lão gia tử vui vẻ như vậy.
Chữ "lừa" mà hắn nói, tự nhiên không phải hiểu theo nghĩa đen, mà ý nói là cach làm người của Diệp Khiêm có rất nhiều chỗ đáng giá thưởng thức, so sánh với lớp hậu bối Diệp gia hôm nay, thì lại càng thêm nổi bật rồi, bởi vậy, lão gia tử có phản ứng như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Thọ yến ước chừng khoảng một giờ thì đã xong, ngoại trừ bàn của Diệp Khiêm đã xảy ra một ít âm thanh đối chọi gay gắt ra, thì những bàn còn lại đều rất bình tĩnh, cũng không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Món ăn trong thọ yến rất phong phú, bất quá đối với những người gia tộc cổ võ đã quen ăn sơn trân hải vị mà nói, thì cũng không có bao nhiêu lực hấp dẫn.
Kỳ thật, những cổ võ giả này đối với những món ăn cũng không có bao nhiêu hứng thú, theo bọn họ, bất luận là đồ ăn gì cũng chứa rất nhiều tạp chất, nếu ăn quá nhiều thì sẽ đối với thân thể của bọn họ sẽ không tốt.
Cổ võ giả tu luyện chính là khí kình, mà khí kình thường thường cần thân thể con người sạch sẽ như bạch ngọc, tạp chất trong thân thể càng ít, thì đối với việc tu luyện