"Cảm ơn!"
Trong trạch viện của Diệp Hàn Lẫm, hắn và Diệp Khiêm đang ngồi sóng vai ở trên ghế đá, cảm kích nhìn Diệp Khiêm, nói.
Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Không cần cám ơn tôi, tôi cũng không có hỗ trợ anh cái gì.
Có thể đánh thắng Diệp Hàn Thụy, đó là kết quả của sự cố gắng của anh, cùng tôi không có nửa điểm quan hệ."
Tuy Diệp Khiêm nói như vậy, nhưng Diệp Hàn Lẫm cũng không cho rằng như vậy.
Theo hắn, nếu như không có Diệp Khiêm thì hôm nay vô luận hắn cố gắng như thế nào thì cũng sẽ không thể đánh bại Diệp Hàn Thụy.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Hàn Lẫm dừng một chút, nói tiếp: "Anh là người Diệp gia? Nếu không thì tại sao lại tham gia đại hội luận võ Diệp gia?"
Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói: "Có người nói tôi là con cháu Diệp gia, nhưng cũng có người nói tôi không phải, đến cùng có phải hay không, thì hiện tại tôi cũng không rõ ràng lắm.
Kỳ thật nếu như có thể thì tôi cũng không muốn tham gia đại hội luận võ làm gì, bởi vì chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mượn anh để nói đi, cho dù anh đánh bại Diệp Hàn Thụy ở trên đại hội luận võ, thì có thể thay đổi cái gì sao?"
Hơi sững sờ, Diệp Hàn Lẫm nói: "Bên trong Diệp gia, thì con cháu đích tôn cùng người chi thứ có chênh lệch rất lớn.
Trăm ngàn năm qua, con cháu đích tôn đều nhận được đãi ngộ tốt nhất, tiếp nhận giáo dục tốt nhất, học tập công phu tốt nhất; mà người chi thứ thì vẫn luôn phụ thuộc vào con cháu đích tôn, phải nghe mệnh lệnh cỏn con cháu đích tôn, trải qua sinh hoạt không bằng một thành của con cháu đích tôn.
Đây là số mệnh, tôi đã biết rõ, thế nhưng mà tôi lại không muốn bị người ta cho rằng là phế vật, tôi muốn thắng lợi, nhất định phải khiến cho người Diệp gia coi trọng, như vậy mới có thể cải biến cuộc sống của tôi."
"Nếu anh nhận mệnh rồi, thì anh cần gì phải phản kháng? Chu dù là dạng sinh hoạt gì thì đối với anh mà nói còn có ý nghĩa gì sao? Dù cho anh ở trên đại hội luận võ giành thắng lợi, thì anh bất quá chỉ là người phụ thuộc vào con cháu đích tôn, nghe lệnh của bọn họ, làm tay chân của bọn họ mà thôi.
Nếu ngươi muốn thay đổi sinh hoạt của mình, vậy thì anh phải thay đổi tâm tính của mình." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Nếu anh đã muốn phản kháng vận mệnh của mình, vậy tại sao lại không phản kháng đến cùng? Không lễ anh muốn vĩnh viễn làm thủ hạ cho người khác, anh ngươi nguyện ý như vậy sao? Nếu như anh không có đảm lượng đi cải biến quy củ của Diệp gia, vậy tại sao không thử rời khỏi Diệp gia? Thiên hạ to lớn, không phải đi ra khỏi Diệp gia là không thể sinh tồn a?"
Diệp Hàn Lẫm biểu tình ngưng trọng, có chút cảm giác thể hồ quán đính.
Cho tới nay, hắn chỉ có ý nghĩ phải thay đổi sinh hoạt của mình, hắn muốn được dòng chính Diệp gia chú ý, nhưng cho dù là như vậy thì kết quả cuối cùng cũng không có cải biến được cái gì a? Cuối cùng hắn vẫn chỉ là một con chó của người khác mà thôi.
Trầm mặc một lát, bỗng nhiên, Diệp Hàn Lẫm "Phù phù" một tiếng quỳ xuống.
Một màn này, dọa cho Diệp Khiêm nhảy dựng, bất quá hắn cũng không có động tác gì, chỉ dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Hàn Lẫm, cái gì cũng không nói.
"Hôm nay nếu như không có anh, thì tôi không thể thắng được Diệp Hàn Thụy.
Kỳ thật trong nội tâm của ta cũng hiểu rõ, cho dù ở trên đại hội luận võ giành chiến thắng, thì tôi cũng chỉ là một con chó của Diệp gia mà thôi, phải nghe theo mệnh lệnh của con cháu dòng chính Diệp gia.
Hơn nữa, hôm nay ở trên đại hội luận võ tôi thắng Diệp Hàn Thụy, chỉ sợ hắn sẽ ghi hận trong lòng a, tôi nghĩ cho dù tôi có thắng, thì sinh hoạt sau này chỉ sợ sẽ so với hiện tại càng thêm không chịu nổi.
Về sau hãy để cho tôi đi theo anh, lên núi đao xuống vạc dầu, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút, tôi tin tưởng anh có thế để cho tôi càng trở nên mạnh hơn nữa." Diệp Hàn Lẫm kiên định nói.
Nhàn nhạt cười cười, Diệp Khiêm nói: "Anh không sợ tôi cũng sẽ giống như người Diệp gia sao?"
"Không sợ." Diệp Hàn Lẫm nói, "Nếu quả thật là như thế, thì chỉ có thể nói rõ đây là số mệnh của tôi, tôi đây cũng chỉ có nhận mệnh mà thôi."
Có chút cười cười, Diệp Khiêm giơ tay kéo Diệp Hàn Lẫm đứng dậy, nói: "Tốt.
Anh đã để mắt tôi như vậy, thì Diệp Khiêm tôi có thể cam đoan, cho dù tôi không thể cho anh quyền cao chức trọng, nhưng tuyệt đối sẽ xem anh là huynh đệ của mình, chỉ cần có Diệp Khiêm tôi một ngày, thì vĩnh viễn không có người nào có thể tổn thương anh.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ cải biến tình trạng của Diệp gia, để cho con cháu chi thứ Diệp gia đạt được đãi ngộ giống như con cháu đích tôn, chỉ cần là người có năng lực, nhất định có thể đạt được thứ mà người đó mong muốn."
"Về sau chỉ cần có Diệp Hàn Lẫm tôi thì sẽ không có người có thể đối bất kính với anh, nếu có người muốn tổn thương anh, thì biện pháp duy nhất chính là bước qua thi thể của tôi." Diệp Hàn Lẫm kiên định nói.
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Không cần nghiêm trọng như vậy a.
Trong mắt của tôi, chúng ta là huynh đệ, nếu là huynh đệ, thì nên giúp đỡ lẫn nhau a?"
"Tốt một chiêu công tâm chi thuật, bội phục bội phục!" Nương theo tiếng vỗ tay, Nhan Tư Thủy từ cửa ra vào đi đến.
Bộ dáng tuấn tú, toàn thân để lộ ra đầm đặc sát ý cùng khí âm nhu.
Nếu như không phải lão gia tử đã nói Nhan Tư Thủy là con gái, thì chỉ sợ Diệp Khiêm đến bây giờ còn tưởng rằng cô ấy là con trai.
Bởi vì, Diệp Khiêm thật sự nhìn không ra trên người cô ấy có điểm nào là nữ nhân.
Tuy bộ dáng cũng không đến nổi nào, thế nhưng dáng người này, cũng quá sân bay đi a.
Diệp Hàn Lẫm nhướng mày, tựa hồ cảm nhận được địch ý trên người Nhan Tư Thủy, cuống quít ngăn ở trước mặt Diệp Khiêm.
Đối với biểu hiện của hắn như vậy, Diệp Khiêm thập phần thoả mãn, có chút cười cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn Lẫm, nói: "Không có việc gì." Sau đó