Diệp Hàn Hiên lâu nay lính tại quân đội thành Đô, năm gần mười sáu tuổi thì hắn đã rời khỏi Diệp gia đến sống trong quân đội, tuy hắn cũng là con cháu đích tôn của Diệp gia, có tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ Diệp gia, nhưng có thể là do quanh năm sống ở trong quân đội, nên tính cách của Diệp Hàn Hiên so với anh em Diệp Hàn Thụy thì có chút nhiệt huyết cùng tâm huyết.
Hắn cũng không thích hành vi của hai anh em Diệp Hàn Thụy, ỷ vào cha của bọn họ là gia chủ Diệp gia liền ở trong Diệp gia vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, giống như tất cả mọi người nhất định phải nghe theo lời bọn họ nói vậy.
Đừng nói là đối với đệ tử chi thứ Diệp gia, mà là đối với Diệp Hàn Hiên, có đôi khi bọn họ cũng cuồng vọng giống như vậy.
Bất quá, nói cho cùng, bọn họ thủy chung vẫn là người Diệp gia, lúc đối mặt với Diệp Khiêm, Diệp Hàn Hiên tự nhiên vẫn phải đứng bên phía Diệp Hàn Thụy, nếu không chẳng phải là khiến cho người ngoài chê cười người của Diệp gia không biết đoàn kết sao?
Diệp Khiêm cũng không phải là người không nói lý lẽ, huống hồ hắn cũng biết rõ mục đích của Nhan Tư Thủy đứng ở chỗ này là gì, hắn sao có thể ở trước mặt cô ấy triển lộ ra bản lĩnh thật sự của mình được.
Dù sao, Diệp Hàn Thụy cũng là trưởng tôn Diệp gia, cho dù Diệp Khiêm không thích hắn, thì cũng không thể ra tay quá phận, nếu chuyện này bị lão gia tử biết thì đối với tất cả mọi người đều không tốt.
Nhìn Diệp Hàn Hiên, Diệp Khiêm nói: "Chuyện nó vũ nhục tôi, tôi có thể tha thứ.
Bất quá, nó nhất định phải nói lời xin lỗi Hàn Lẫm.
Các anh chẵng qua là có xuất thân tốt hơn người khác mà thôi, ngoại trừ cái này thì tôi thật sự nhìn không ra các anh còn có chỗ nào hơn người khác.
Đặc biệt là mày, thân là trưởng tôn Diệp gia, lại không có một điểm rộng lượng nào, thật khiến cho người ta chê cười." Diệp Khiêm vừa nói vừa bên nhìn Diệp Hàn Thụy bên cạnh.
Hôm nay luận võ đã khiến cho Diệp Hàn Thụy mất hết mặt mũi ở trước tất cả mọi người rồi, hắn đường đường là trưởng tôn Diệp gia, vậy mà lại thua ở trong tay một tiểu tử chi thứ không có danh tiếng gì, chuyện này làm sao chịu nổi ah.
Bây giờ còn bảo hắn hướng Diệp Hàn Lẫm xin lỗi? Đây quả thật là chuyện quá hoang đường.
Diệp Hàn Thụy tức giận hừ một tiếng, lúc vừa định muốn phản bác, Diệp Hàn Hiên liền cuống quít kéo hắn một chút, nhẹ giọng nói: "Đại ca, đây là việc nhà, hiện tại có người ngoài ở đây, đừng náo nữa, nếu không sẽ mất hết thể diện a." Vừa nói, Diệp Hàn Hiên vừa nhìn Nhan Tư Thủy bên cạnh, hơi gật đầu cười.
Diệp Hàn Thụy cũng không có cố kỵ nhiều như vậy, hắn có cảm giác nếu như hôm nay hắn không lấy lại danh dự, thì sau này hắn sẽ không có chỗ đứng ở trong Diệp gia.
Thế nhưng mà, hắn cũng không có cân nhắc đến chuyện, nếu như chuyện này không giải quyết hợp lý, thì chỉ khiến cho hắn càng thêm mất mặt mà thôi.
Tức giận hừ một tiếng, Diệp Hàn Thụy đẩy tay Diệp Hàn Hiên ra, nhìn Diệp Khiêm nói: "Mày bảo tao xin lỗi tên nô tài này hả? Hừ, quả thật là đang nằm mơ.
Ở trên lôi đài nó dám lừa dối âm tao, hôm nay nếu như nó không quỳ xuống nói lời xin lỗi tao, thì tao sẽ không để cho bọn mày rời khỏi nơi đây.
Nơi này là Diệp gia, tao nói được thì sẽ làm được."
Khinh thường cười lạnh một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Mày nói ra mà không sợ mất mặt hả, thắng bại ở trên lôi đài là dựa vào thực lực của mỗi người, mày tài nghệ không bằng người khác, bị đánh bại bây giờ lại không biết xấu hổ nói người ta lừa dối âm mày? Diệp gia có loại người như mày quả thật là mất hết mặt mũi của Diệp gia a, mày căn bản không xứng làm con cháu Diệp gia, cũng không xứng học công phu của Diệp Chính Nhiên."
"Mày nói tao thua nó hả, quả thật là chê cười.
Tao chính là trưởng tôn Diệp gia, nó ở trước mặt tao bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, nếu như không phải nó lừa gạt âm tao thì tao làm sao có thể thua nó được?" Diệp Hàn Thụy nói.
"Luận võ từ trước đến nay cũng chỉ luận thắng thua, bất luận là thủ đoạn gì.
Cho dù là anh ấy âm mày, thì cũng chỉ có thể nói là mày vô năng mà thôi.
Mày đừng có tự đề cao mình quá, người khác không cùng mày đấu cũng không phải đại biểu công phu không bằng mày, mà là họ đang nhường cho mày mà thôi.
Hôm nay mày đã thất bại, đáng lẽ mày phải tự tìm nguyên nhân ở trên người mày, chứ không phải ở chỗ này gây sự." Diệp Khiêm nói, "Nếu như lão gia tử biết rõ hành vi của mày hôm nay, thì mày sẽ không có quả ngon mà ăn đâu? Nếu như mày không phục thì có thể so đấu lần nữa, để xem có phải là tài nghệ của mày không bằng người khác hay không, chỉ cần thử một lần chẳng phải sẽ biết rõ sao."
"So thì so, mày tưởng tao sợ hả." Diệp Hàn Thụy nói.
Bất quá, ngữ khí nói chuyện lại khó tránh khỏi có chút giống như là lực lượng chưa đủ, hiển nhiên là trong lòng của hắn hết sức rõ ràng, vừa mới rồi lúc Diệp Hàn Lẫm cùng hắn tỷ thí, cũng không có đùa nghịch quỷ kế gì, mà là công phu chân chính.
Bất quá, theo hắn, Diệp Hàn Lẫm vừa rồi sở dĩ có thể giành thắng lợi, hoàn toàn là vì chiêu thức của Diệp Hàn Lẫm quái dị, khiến cho hắn không biết nên ứng phó như thế nào.
Từng có một lần giáo huấn, hiện tại hắn đã yên tâm nhiều hơn một chút, bởi vì hắn biết rõ, nếu như nếu bàn về tu vi cổ võ thuật, Diệp Hàn Lẫm so với hắn thì vẫn có chút chênh lệch.
"Tỷ thí không có vấn đề, bất quá có một cái điều kiện." Diệp Khiêm nói, "Vừa rồi ở trên lôi đài tỷ võ, Hàn Lẫm đã đánh bại mày rồi, theo lý thuyết thì không cần phải cùng mày tỷ thí nữa, bất quá, để cho mày thua tâm phục khẩu phục, bọn tao quyết định cho mày thêm một cơ hội nữa.
Bất quá, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cần trả giá thật nhiều, lần này nếu như Hàn Lẫm thắng thì mày phải quỳ xuống trước mặt Hàn Lẫm nhận sai."
"Muốn tao quỳ xuống nhận sai? Chê cười, chuyện này là không thể nào." Diệp Hàn Thụy lên tiếng cự tuyệt.
"Mày không đáp ứng cũng không sao, vậy Hàn Lẫm cũng không cần phải cùng mày tỷ thí làm gì nữa.
Cũng có nghĩa là mày đã không còn cơ hội vãn hồi mặt mũi của mình, không có cơ hội rửa sạch sỉ nhục của mình, cuộc sống sau này của mày đều phải gánh chịu một loại tâm trạng ảo não cùng uể oải, phải đối mặt với ánh mắt cười nhạo cùng xem thường của người khác, khiến cho mày căn bản không có mặt mũi xuất hiện trước mặt người khác." Diệp Khiêm cười