Chuyện này vốn nằm trong sự tính toàn của Diệp Khiêm, Diệp Hàn Thụy quá mức kiêu ngạo tự phụ, căn bản không tin tưởng bản thân hắn sẽ thua bởi Diệp Hàn Lẫm, vì vậy lúc mới bắt đầu sẽ đem hết toàn lực công kích, hơn nữa hắn còn bị lời nói của Diệp Khiêm kích thích, theo thời gian dần trôi thì kết cục của Diệp Hàn Thụy chỉ có bại mà thôi.
Diệp Hàn Lẫm tự nhiên cũng nhìn thấy rõ tình thế trước mắt, vốn hắn còn muốn đoạt lại thế thượng phong thì cũng lập tức áp chế xuống dưới, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là tìm cách ngăn cản thế công của Diệp Hàn Thụy.
Cái gọi là "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt", chỉ cần kéo thời gian lâu một chút, hắn có thể thừa cơ công kích, đoạt lại quyền chủ động.
Bởi vậy, Diệp Hàn Lẫm hoàn toàn biến thành một loại tư thái phòng thủ, gặp chiêu phá chiêu, không có ý tứ muốn công kích.
Hiện tại, Diệp Hàn Thụy đã vào thế đâm lao đành phải theo lao, đã không có đường lui, hắn phải dồn hết khí lực của mình để công kích Diệp Hàn Lẫm.
Hắn đã quên phòng thủ rồi, hơn nữa, cũng không có nghĩ tới chuyện phòng thủ.
Chỉ là, chuyện khiến cho hắn nghi hoặc chính là, tu vị của Diệp Hàn Lẫm so với hắn thì kém một đoạn, vậy mà có thể chống chịu thời gian dài như vậy, chuyện này có chút kỳ quặc rồi.
Kỳ thật khi hai người luận võ, thì không chỉ có khảo nghiệm về mặt công phu, mà còn có phương diện tố chất tâm lý nữa.
Rất rõ ràng, mặt tố chất tâm lý của Diệp Hàn Thụy so với Diệp Hàn Lẫm thì kém hơn rất nhiều lần, loại tâm lý vội vàng muốn chiến thắng chẳng những không có tăng cường ý chí chiến đấu của hắn, ngược lại nương theo công kích của hắn không có kết quả, sẽ khiến cho ý chí chiến đấu của hắn càng ngày càng hao mòn.
Diệp Hàn Lẫm đã từng đánh bại Diệp Hàn Thụy ở trên lôi đài, cho nên đối với thân thủ của Diệp Hàn Thụy cũng hiểu rõ một chút, lại tăng thêm Diệp Hàn Lẫm muốn có biểu hiện tốt ở trước mặt Diệp Khiêm, bởi vậy, chiến ý nồng hậu.
Bất quá, hắn hiểu được không kiêu không nóng nảy.
Có đôi khi, giữa hai người luận võ, khảo nghiệm không phải là võ công cao thấp, mà là tố chất tâm lý a.
Sau khi so sánh, thì ưu thế của Diệp Hàn Lẫm trở nên rất nổi bật a.
Nhìn thấy lực công kích của Diệp Hàn Thụy càng ngày càng yếu.
Diệp Hàn Lẫm nhịn không được liền mỉm cười, hắn biết rõ cơ hội của mình đã tới rồi, vừa rồi một mực bị Diệp Hàn Thụy chèn ép, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội xoay người, tự nhiên là không chịu bỏ lỡ.
Chỉ thấy thân thể của Diệp Hàn Lẫm đột nhiên tiến lên, bả vai hung hăng đụng vào người Diệp Hàn Thụy, hai tay biến thành chưởng đẩy thân thể của Diệp Hàn Thụy bay ra ngoài.
Bởi vì Diệp Hàn Lẫm không hiểu được cách khống chế độ mạnh yếu của chiêu thức này, cho nên ra tay cũng không có nhẹ.
Đây vốn là chiêu thức Diệp Khiêm hỗn hợp với Bát Cực Thiếp Sơn Kháo, trải qua vô số lần thực chiến kiểm nghiệm mới thành, uy lực của nó tự nhiên là không thể khinh thường.
Diệp Khiêm là người sáng tạo ra chiêu thức này, cho nên hắn có thể khống chế độ mạnh yếu của chiêu thức này, biết rõ nên dùng bao nhiêu sức lực là đủ để tạo thành thương thế cho đối phương, thế nhưng mà Diệp Hàn Lẫm thì chỉ bắt chước mà thôi, tuy có hình nhưng không có thần, mặc dù vậy lực công kích cường đại của chiêu thức này cũng đủ để cho thân thể của Diệp Hàn Thụy giống như diều bị đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài.
"Phanh" một tiếng, thân thể của Diệp Hàn Thụy trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, cả người mang theo một cổ lực quán tính, trượt về phía sau mấy mét.
Diệp Khiêm không khỏi âm thầm nhẹ gật đầu, không thể không nói, Diệp Hàn Lẫm quả thật là người có thiên phú học võ, Diệp Khiêm bất quá chỉ dùng chiêu thức này hai lần, một lần là đối với chính hắn, một lần là đối với Diệp Hàn Hào, thế nhưng mà Diệp Hàn Lẫm đã có thể học đến trình độ này, đây quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Kết quả như vậy cũng nằm trong dự liệu của Nhan Tư Thủy, cho nên cô cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Huống hồ, cô cũng không có tâm tư đi chú ý trận đấu giữa Diệp Hàn Lẫm cùng Diệp Hàn Thụy, mà là nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn Đình ở bên cạnh.
Về phần Diệp Hàn Hiên, chỉ có thể là có chút lắc đầu, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Kỳ thật, nếu như Diệp Hàn Thụy không dồn hết sức tấn công như vậy, khiến cho bản thân hắn mất hết khí lực thì hắn cũng sẽ không bị thua như vậy.
Chiêu này của Diệp Hàn Lẫm, Diệp Hàn Hiên tự nhiên là nhìn thấy hết sức rõ ràng, lúc Diệp Khiêm ở trên lôi đài đã từng sử dụng một lần, rõ ràng nếu so với Diệp Hàn Lẫm thì cảnh giới cao hơn rất nhiều.
Bất quá, Diệp Khiêm chỉ mới đến Diệp gia không có bao lâu mà thôi, ở trong khoảng thời gian ngắn này, vậy mà Diệp Hàn Lẫm đã có thể đem chiêu này sử dụng có hiệu quả như vậy, hắn cũng có thể xem là một người kỳ tài.
Diệp Hàn Hiên cũng không thể không cảm thấy, đệ tử chi thứ tựa hồ có chút đang dần dần siêu việt con cháu dòng chính.
Nếu như để cho Diệp Hàn Lẫm tiếp nhận giáo dục giống như bọn họ, thì chỉ sợ hiện tại thân thủ của hắn đã vượt qua bọn họ rất xa a?
Hai người Diệp Hàn Hào cùng Diệp Hàn Đình cuống quít chạy tới, đem Diệp Hàn Thụy từ trên mặt đất đỡ dậy.
"Ca, anh như thế nào rồi? Không có sao chứ?" Diệp Hàn Đình có chút khẩn trương hỏi.
"Không có...!Khục khục...!Không có việc gì." Diệp Hàn Thụy hồi đáp, bất quá lại là một hồi ho khan kịch liệt.
Cú va chạm vừa rồi mặc dù không có tạo thành thương tổn lớn đối với hắn, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy khó thở, ngực hắn phảng phất giống như đang bị vật gì đè lên, có chút không thở nổi.
Diệp Hàn Đình cuống quít vuốt nhẹ ở sau lưng Diệp Hàn Thụy giúp hắn thuận khí, chỉ một chút nội thương rất nhỏ mà thôi, cũng không có trở ngại gì.
Nếu như người sử dụng chiêu thức này là Diệp Khiêm, thì Diệp Hàn Thụy đã mất đi mạng nhỏ của mình rồi.
Cho dù không sử dụng khí kình cổ võ thuật, mà chỉ là chiêu thức thuần túy thì Diệp Khiêm cũng có thể đánh gãy xương sườn hắn, khiến cho xương sườn xuyên thấu trái tim của hắn, lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Bất quá, kết cục như vậy tự nhiên là tốt nhất, tuy Diệp Hàn Thụy muốn dồn Diệp Hàn Lẫm vào chỗ chết, thế nhưng mà Diệp Hàn Lẫm lại không thể làm như vậy.
Nếu như Diệp Hàn Lẫm thật sự giết chết Diệp Hàn Thụy, thì đến lúc đó coi như là Diệp Khiêm cũng không có cách nào cứu hắn rồi, tin tưởng lão gia tử nhất định sẽ phi thường căm tức, không hỏi ai đúng ai sai,