Vương Tử Tâm nhìn hắn như kiểu bộ cậu ngốc bẩm sinh hả, nhưng anh giải thích qua lo: " Con bé đó là em gái tôi, Vương Tuyết Băng.
"
Hả??? Cậu ta nghe thấy gì vậy? Cô gái nhỏ đó là em gái của tên giỏi võ này sao?
Chuyện này không khoa học chút nào, cô gái nhỏ nhìn nhỏ nhắn, đáng yêu, tuy nhiên vẻ bề ngoài có chút lạnh nhạt khó gần thì không còn điểm nào để nói.
Đã vậy ấy còn là cô em dâu của tên đó.
Sau mọi chuyện lại phức tạp quá vậy.
Anh cần thời gian để bình tĩnh cái đã.
...----------------...
Không đợi anh bình tĩnh, tên khó ở nào đó đã đi xuống, nét mặt lạnh lẽo của anh đến mức dọa người.
Vương Tử Tâm nhìn thấy anh vừa ngồi xuống ghế, lặng lẽ đánh giá anh, nhận thấy anh không có gì khác lạ lên tiếng hỏi: " Hàn Dương, con bé sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không? "
Nét mặt của Triệu Hàn Dương rất âm u, anh vẫn không hề lên tiếng nói dù chỉ một chữ.
Lúc này, từ ngoài cửa đi vào, Lục Ưng trên tay cầm laptop đi đến trước mặt anh, lên tiếng: " Lão đại, tôi đã kiểm tra camera giám sát biết được hung thủ rồi.
"
Triệu Hàn Dương nghe vậy, ngước mắt nhìn cậu ta, giọng nói rất khàn: " Ai? "
Lục Ưng nghe anh hỏi, đưa đoạn video giám sát cho anh xem,cẩn thận bổ sung thông tin cho anh biết: " Người trong video chính là tiểu thư nhà họ Mạc - Mạc Lục Trà, con gái của Mạc Lục, đã có mối thù với cô Vương trong lúc chụp ảnh tạp chí để ra mắt sản phẩm nước hoa của công ty giải trí của chúng ta.
"
Triệu Hàn Dương nghe Lục Ưng báo cáo, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo: " Trời lạnh rồi, cho Mạc Thị phá sản đi.
Còn về Mạc Lục Trà phong sát cô ta, nếu cô ta muốn tồn tại trong giới thì chỉ có thể đóng phim đen.
"
Kể từ lúc đó, không một ai trong xã hội biết đến tung tích của nhà họ Mạc.
Cũng đúng, vì một lần ngu ngốc của con gái hắn mà khiến cho tâm huyết tan theo bọt biển.
Còn Mạc Lục Trà, cô ta cũng vì mưu sinh mà ngày ngày đi hầu các ông chủ đáng tuổi cha chú, chỉ vì miếng cơm, cô ta cũng đã nhiều lần mang thai nhưng không một ai chịu nhận đó là con của họ.
Từ lúc đó về sau, Mạc Lục Trà cũng đã nhảy lầu vẫn, vì cuộc sống của cô ta quá đau khổ.
Hai hôm sau, chín giờ sáng ở phòng trà.
Vương Tuyết Băng đang được Vàng Ưng dìu đi xuống tầng.
" Cô Vương,cẩn thận một chút.
Vết thương ở chân vừa mới khép miệng đó.
" Vàng Ưng vừa dìu cô vừa lải nhải việc cô đang muốn đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Vương Tuyết Băng vừa ngồi xuống ghế, nhìn xuống hai chân dang quấn băng ngẩm nghỉ lại cuộc đời mình.
Dù vết thương không sâu, nhưng anh không cần phải nhất thiết không cho cô đi lại chứ?
" Không sau đâu, tôi cũng chỉ bị thương nhẹ thôi mà.
" Vương Tuyết Băng nhìn cô trấn an.
Vừa hay cô vừa nói xong câu đó đã bị người nào đó nghe được, anh lập tức đi đến nhìn cô rồi lại nhìn hai chân còn đang quấn băng kia: " Hửm? Vết thương nhỏ? "
Vương Tuyết Băng khẽ nuốt nước bọt, cô nhìn anh cười: " Em thật sự không sao mà.
"
" Thật? " Triệu Hàn Dương nhìn cô, khụy gối xuống cầm hai bàn chân cô đưa lên gối cho cô xem, vừa hay máu đã