Mắt thấy vết thương ở chân của cô đã lành hẳn thì anh mới yên tâm thở phào, nhưng anh vẫn phải giúp cô bôi thuốc mỡ để cho chúng không để lại sẹo.
Khi bôi thuốc xong, anh mới khom người ngồi xuống ghế bên cạnh cô, Vương Tuyết Băng rút khăn giấy trên bàn đưa cho anh.
Triệu Hàn Dương nhận lấy khăn giấy từ tay cô lau sạch thuốc mỡ còn sót lại trên tay mình, khi lau xong anh lại đưa chúng cho đám người Hắc Ưng cất giữ tránh để có người tra được thân phận khác của anh.
Lúc này, nhân viên phục vụ đi vào, đưa thẻ tre để cho anh và cô chọn món, vừa đưa, cậu nhân viên có chút sợ hãi nói: " Dương Gia, đây là những món mới được đầu bếp đã thêm vào gần đây.
Hi vọng ngài sẽ nếm thử.
"
Triệu Hàn Dương chỉ nhận lấy thẻ tre, đưa cho cô chọn món, nhân viên thấy vậy cũng rất nhanh đi đến sau lưng chỉ ra những món ăn mới được thêm vào gần đây.
Vương Tuyết Băng nhìn thẻ tre rồi lại nhìn anh, như hỏi: Anh muốn ăn những món mới không?
Triệu Hàn Dương ngồi ghế bắt chéo chân, lòng bàn tay áp lên bụng, cả người dựa hẳn vào ghế, giọng nói cưng chiều vô hạn: " Đều nghe theo em.
"
Thẩm Tử ngồi ở bên cạnh nhìn hai người, nhíu mày không vui, chóng tay lên bàn giật lấy thẻ tre có ghi các món ăn về phía cô ả, giọng nói nói chanh chua: " Cô không biết đọc chữ là không biết gọi món ăn ngon vậy? "
Vừa nói, cô ả nhanh chóng lật mấy tấm thẻ tre ra để chuẩn bị gọi món, ai ngờ vừa nhìn vào liền đơ người.
Trời ơi đây là những món gì thế? Sau một chữ tiếng Trung cũng không có vậy?
Vương Tuyết Băng nhìn cô ả khẽ cười, nhàn nhạt trâm chọc: " Sao đấy? Đừng nói với tôi là cô không biết tiếng Thái Lan nha? Đường đường là tiểu thư nhà họ Thẩm lại chỉ có vẻ bề ngoài thôi.
Thật đáng tiếc mà.
"
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ăn lại được mở ra, không ai xa lạ chính là Triệu Hàn Lâm.
Hắn ta quả thật là âm hồn mà, đi đâu cũng gặp.
Thật tình muốn ăn một bữa đàn hoàn mà cũng không xong.
Triệu Hàn Lâm tự động đi đến chỗ cô, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, khẽ cười nói: " Tuyết Băng, anh có thể ngồi đây cùng dùng bữa với mọi người không? "
" Đơn nhiên, dẫu sao ở đây vừa xuất hiện một con kì đà, giờ thêm anh cũng không sao.
" Vương Tuyết Băng nhìn cô ả nói lớn.
Thẩm Tử nghe cô nói vậy liền nổi điên, lớn giọng nói: " Cô đang bảo ai là kì đà? Tôi sao? "
Vừa nói, cô ả đưa tay chỉ vào mặt mình.
Vương Tuyết Băng nhìn cô ả khẽ cười, nhỏ giọng hỏi anh: " Nãy giờ em có nói cô ta là kì đà à? "
Triệu Hàn Dương nhếch môi, xoa đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng: " Không có.
Chỉ là cô ta có tự động lên tiếng nhận mình chính là kì đà thôi.
"
Đây quả đúng là vợ hát chồng bè trong truyền thuyết chứ đâu.
Dù cô có làm gì anh đều bao dung, che chở cho cô hết mọi chuyện.
" Hai người..." Thẩm Tử nghe hai người họ bàn luận mà tức đến không nói thành lời.
Triệu Hàn Lâm nhìn cô ả tức