Sáng hôm sau, thứ ba, ở biệt thự riêng tại thành phố Hà Nam ở nước Z.
Triệu Hàn Dương đã cùng cô trở về đây sau buổi sáng sớm hôm qua vì cả hai không muốn nhìn thấy Triệu Hàn Lâm.
Lúc này, anh cả lâu ngày không gặp của cô cũng đã có mặt tại biệt thự rất sớm, khi cô vừa đi xuống tầng đã nhìn thấy anh chỉ nhíu mày, lên tiếng: " Anh, dạo này Vương thị không có việc gì sao mà lại tới đây vậy? "
Anh cả Vương Tử Tâm đang uống trà nghe giọng nói không lạnh không nhạt của em gái mình khẽ trách: " Con nhóc thối, không phải anh lo cho lắng cho em khi gặp tên kia sao? Với lại, anh cũng đã nhận được tin hắn ta đang ở đây nữa, nên anh sợ em không quên được tình cảm vợ chồng khi chung sống trước kia.
"
Vương Tuyết Băng khẽ oh, lại đi đến sofa ngồi xuống, nhìn anh nhướng mài nói: " Nhìn em giống kiểu con gái lụy tình khi kết hôn với hắn ta à? "
À thì bây giờ cô không có tình cảm với hắn nhưng tương lai cô lại bị chính lời nói mà yêu say đắm Triệu Hàn Dương.
" Giờ thì không chắc.
" Triệu Hàn Dương cười nói.
Đúng, giờ thì anh không thấy tình cảm của em gái mình dành cho Triệu Hàn Lâm, nhưng khi anh thấy được em gái anh sau khi sống chung với tảng băng thì anh đã nhìn thấy được tình cảm của cô dành cho cậu ta, cho dù hành động đó có vô thức đi chăng.
Vương Tuyết Băng lười giải thích với anh nên cô lại nhìn khắp biệt thự vẫn không thấy anh, trong lòng cô có chút không vui rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của em gái mình anh cả Vương Tử Tâm lên tiếng: " Đừng tìm nữa, cậu ta đã ra ngoài từ sớm rồi.
"
Cô nghe anh cả nói vậy cũng không lên tiếng, Vàng Ưng từ bên ngoại đi đến chỗ của cô: " Cô Vương, lão đại trước khi ra ngoài có dặn khi nào cô thức nhớ dùng bữa sáng trước đi.
"
Vương Tuyết Băng chỉ gật đầu, đứng dậy, đi vào phòng ăn, lại nhìn về phía Vương Tử Tâm đang ngồi uống trà kia: " Anh muốn dùng bữa sáng luôn không? "
" Đơn nhiên.
" Dứt lời anh đặt ly rượu trên tay xuống bàn, cùng cô đi đến phòng ăn.
Trên bàn ăn, hai anh em ngồi đối diện nhau, trong lúc ăn, không ai lên tiếng cả.
Cùng lúc đó, ở bên nhà hàng Bồ Ngâm.
Phòng VIP, trong căn phòng rộng lớn này chỉ có hai người đàn ông, một người cao ngạo, tiết chữ như vàng, nét mặt lạnh lẽo, khí lạnh quấn quanh thân, đôi mắt âm u sâu thẳm.
Đâu chỉ có vậy, trên thương trường, anh rất quyết đoán, thủ đoạn tàn độc, vừa là bá chủ Nam Kinh đó là thân phận không phải ai cũng làm được như anh.
Còn người còn lại thì hoàn toàn trái ngược anh, khá thoải mái, luôn luôn biết cách thu hút sự chú ý mọi người xung quanh, hắn ta chỉ biết mưu mô để cướp tài sản của Triệu gia, chia cắt anh và gia đình.
" Thế nào? Sao lại hẹn tôi ra đây? " Triệu Hàn Dương lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
Triệu Hàn Lâm nhìn anh, dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật khí chất của Triệu Hàn Dương quá bất phàm, nên luận về khí thế hắn ta quả thật đã thua rồi: " Anh cả, em chỉ muốn biết anh và cô ấy có quan hệ gì? Sao hôm qua em thấy anh rất để ý đến cô ấy như thế?