Nhìn thấy vết thương sắp khép miệng trên vai sau lưng Vương Tuyết Băng lại dần dần rỉ máu, nhuốm đỏ quần áo bệnh nhân màu trắng trên người, Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân đã lập tức dừng chân.
Súng trong tay đám người Bạch Ưng và Tiểu Bạch ( Tạ Lam Bạch ) đã lên cò từ lâu, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy đám người kia vẫn luôn dựa vào ban công, quay lưng về phía tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường.
Triệu Hàn Dương lạnh mắt nhìn bọn chúng, liếc mắt nhìn Vương Thừa Quân cổ họng bỗng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Vài giây sau, cả hai người các anh làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước về phía trước.
Tên cầm đầu kia cũng siết chặt ngón tay đang giữ cò súng, trừng to mắt nhìn Thần Chết và Tử Thần bước tới giống như chẳng hề quan tâm đến tính mạng của người phụ nữ này.
Không phải lúc trước đại ca lão Dương Tử và Nguyễn Lương đã nói người phụ nữ tên Vương Tuyết Băng này là điểm yếu của Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân sao?
Sao hiện giờ cô đã bị thương như vậy, mạng còn đang nằm trong tay bọn chúng, nhưng Vương Thừa Quân và Triệu Hàn Dương lại tựa như chẳng hề quan tâm.
Lẽ nào là vì người phụ nữ này chẳng sống được bao lâu nữa?
Hay là cả hai tên Thần Chết và Tử Thần này họ còn có âm mưu khác?
Vẻ mặt của anh không hề lộ ra nét sợ hãi, thậm chí còn có sự lạnh lùng khinh miệt, hiển nhiên không hề giống những gì chúng tưởng tượng.
Khi bọn chúng dè dặt kéo Vương Tuyết Băng dịch về hướng ban công hai bước, dựa vào lan can ban công thì Triệu Hàn Dương lãnh đạm nói: “Đúng là muốn chết.”
Giọng điệu anh vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi bọn chúng không hiểu bốn chữ bất chợt này là có ý gì.
Nhưng bỗng nhiên một tiếng “cạch” trầm đục không biết phát ra từ đâu vang lên.
Đây là súng giảm thanh, chỉ có những người kinh nghiệm như họ mới phân biệt được âm thanh trầm đục bỗng dưng vang lên đó, nhưng toàn bộ những người trong hai cứ điểm này bao gồm cả Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân đều không hề nổ súng.
Đến khi đám người trên ban công phản ứng lại thì cũng chỉ mới trôi qua hai giây.
Viên đạn xuyên thủng sau gáy tên cầm đầu khống chế Vương Tuyết Băng, gã đứng chết trân hai giây rồi từ từ ngã khuỵu xuống.
Dù chết nhưng hai mắt gã vẫn trừng to, tỏ vẻ không dám tin.
Ngay khoảnh khắc đám người kia hoảng hốt vì biến cố bất chợt thì hai giây tiếp theo, tiếng súng giảm thanh lại vang lên, đám người đứng trên ban công bị bắn nát sọ cùng một lúc.
Nhìn thấy từng tên ngã xuống với vẻ mặt tựa như khó tin, chết không nhắm mắt, ánh mắt Triệu Hàn Dương không hề gợn sóng, nhìn sang cửa sổ tầng chót của tòa nhà khách sạn đối diện bên kia đường, một cây súng bắn tỉa vẫn còn nằm im bên đó.
Triệu Hàn Dương bước tới trước bế Vương Tuyết Băng lên.
Bạch Ưng cũng lập tức dẫn người xông lên phía trước, đá văng đám người kia ra, tránh để máu chảy từ đầu bọn chúng dính lên người Vương Tuyết Băng.
Nhìn thấy sắc mặt Vương Tuyết Băng tái xanh gần như không có sự sống, vết thương sau lưng lại rỉ máu khá nhiều, Triệu Hàn Dương lạnh mặt bế ngang người cô lên, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
***
Ở phía đối diện, Anh Cả Vương Tử Tâm đã rút súng ngắm khỏi cửa sổ.
Anh ta vác súng sau lưng theo thói quen, và rồi cả anh vẫn mang theo đi ra ngoài cửa khách sạn, anh thản nhiên đi leo lên xe phía sau.
“ Thảo nào ban đầu khi "tảng đá" kia còn hay nói rằng, cậu ta thà kết nghĩa anh em vào sinh ra tử còn hơn tạo thêm kẻ thù, nhưng em vẫn không ngờ kỹ năng bắn súng của anh lại cừ khôi như thế.
Có thể nhắm bắn chính xác trong khoảng cách năm trăm mét thì chỉ có anh và con nhóc kia là khiến cậu ta và lão tứ yên tâm nhất.
Đặc biệt là anh, tuổi còn trẻ, thân thể thoạt nhìn gầy yếu hơn những người khác, nhưng lại chơi súng bắn tỉa thành thạo hơn bất cứ ai,