Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hàn Dương nở một nụ cười lạnh lẽo, thản nhiên nói: “ Không cần phiền cậu Triệu đây hao tâm tổn trí, chỗ của tôi cũng có bác sĩ chuyên nghiệp và uy tín.
Với lại, qua mấy ngày điều trị, triệu chứng đau đầu của Tuyết Băng đã giảm nhẹ đi nhiều.
Ngoài ra cũng có các loại thuốc mới được điều chế từ viện nghiên cứu để kiểm soát bệnh tình của cô ấy, không lâu sau cô ấy sẽ hồi phục.
Về phần cậu Triệu, nếu cậu muốn bù đắp cho cô ấy thì vẫn nên đợi cô ấy tỉnh táo hẳn.
Bằng không, nếu bây giờ tôi giao cô ấy cho cậu một cách không rõ ràng, e rằng sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ không thể nào cho cô ấy một lời giải thích hợp lý.
”
Lúc này ba Triệu tiến lên một bước, vội nói: “ Bao lâu mới có thể trị khỏi? Tiểu Tuyết bị thế này thì đừng để nó ra ngoài chạy lung tung.
Hàn Dương, con nhất định phải coi chừng con bé đấy.”
Triệu Hàn Dương nhìn ba Triệu, lạnh nhạt nói: “ Yên tâm, bây giờ tôi đang nghỉ phép, sẽ trông chừng cô ấy mỗi ngày.”
Dù gì khoảng thời gian này, anh sẽ tranh thủ từng ngày để chuẩn bị cho cô một hôn lễ hoành tráng, để rước cô vợ nhỏ này về bằng danh chính ngôn thuận.
Ba mẹ Triệu thở dài, nhìn Triệu Hàn Dương bằng đôi mắt đau lòng, anh vẫn không hề tha thứ cho hai người, nhưng hy vọng Vương Tuyết Băng sẽ giúp cho anh có cảm giác an toàn hơn.
sau đó lại nhìn Vương Tuyết Băng đang trốn trong chăn chỉ để hở đôi mắt nhìn về phía cửa, đau lòng nhưng cũng đành chịu.
Lúc này chỉ có thể chờ cô bình phục lại rồi nói mà thôi.
Với lại, nếu Triệu Hàn Dương đã nói có thuốc điều trị đặc chế cho riêng cô, sẽ rút ngắn quá trình mắc bệnh, vậy cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
Người làm cha như ông lúc này chẳng giúp được gì.
Nhưng, điều may mắn duy nhất là, người mà Vương Tuyết Băng ỷ lại chính là Triệu Hàn Dương chứ không phải ai đó có mục đích khác và ngược lại anh cũng chỉ dịu dàng xem cô là cả mạng sống của mình.
Lúc nghĩ tới đây, ba mẹ Triệu cũng nhìn thoáng qua ba mẹ Vương.
Hai ông bà cũng không biết nên đối mặt với nhà họ Vương thế nào, vì đây là chuyện giữa tụi nhỏ.
Ba mẹ Vương cũng lạnh nhạt nhìn hai ông bà Triệu.
Lúc hai người này lại sắp cãi nhau vì chuyện của Vương Tuyết Băng, Triệu Hàn Dương nháy mắt ra hiệu cho Hắc Ưng, Hắc Ưng vội tiến lên một bước nói: “ Chủ tịch Triệu, Ông bà Vương, bây giờ chủ mẫu cần phải nghỉ ngơi, xin hai vị hãy rời khỏi phòng ngủ chính.
Hay là mọi người xuống phòng khách tầng một uống chút trà nhé? ”
Ba Vương nghiêm mặt: “ Uống trà thì không cần, tôi không yên lòng khi thấy con gái mình như bây giờ.
Với lại bảo tôi uống trà cùng với ba người họ là chuyện không thể nào.
”
Dừng một chút, ông lại bảo tiếp: " Tiểu Hàn, bác đưa bác gái con về trước.
khi rảnh ta lại đến thăm hai đứa.
"
" Dạ được, để con bảo Lục Ưng tiển hai bác.
" Triệu Hàn Dương gật gật, nhìn Lục Ưng.
Lục Ưng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi cùng với ba mẹ Vương.
Vậy… rốt cuộc ai mới là người gần gũi với Vương Tuyết Băng nhất đây?
Cả ba mẹ nuôi ( chồng) hay là Triệu Hàn Lâm đều không đánh lại Triệu Hàn Dương.
Hay nói cách khác, họ đều không đánh lại,cho dù chỉ là một ánh mắt của Triệu Hàn Dương cũng có thể dìm chết họ ngay ấy.
***
Trong phòng ngủ chính, Vương Tuyết Băng từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tiếp đó lấy hết can đảm hỏi: “ Vừa rồi hai người đó đều nói mình là ba em và và cả chồng cũ của em, sao em lại không nhớ mình có hai người ba mẹ vậy? Với cả em có hai người chồng từ lúc nào vậy? Sao em không nhớ gì cả? ”
Đầu tiên, Triệu Hàn Dương im lặng ôm cô lên đùi mình, tiếp đó khẽ bật cười.
“ Em thấy hai người là Triệu lão đầu và tên hoắc con Triệu