" Con mắt nào của cô cho thấy tôi sợ hả? Chỉ có một cái bánh thôi mà? Bà đây dư sức để mua chúng đấy.
" Vương Tuyết Băng cười nhạt đáp.
Nhìn đi nhìn lại chiếc bánh, cô khẽ cười, rồi không thèm nhìn nhân viên ở đây mà xoay người rời khỏi tiệm bánh kem.
Nhân viên kia thấy dáng vẻ của cô mắng người liền đơ vài giây, nhìn thấy cô bỏ đi mà nhân viên chỉ cười khẩy một tiếng, cho rằng cô không muốn mất mặc trước mặt mọi người nên không thèm đoi co với cô, tiếp tục bận rộn, không thèm để ý đến cô nữa.
Kết quả Vương Tuyết Băng vừa định ra khỏi cửa, bỗng một phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời thượng bước từ ngoài cửa vào.
Người phụ nữ kia cầm túi đi vào với tốc độ tên bắn, do đi quá vội nên đâm sầm vào Vương Tuyết Băng.
Đầu Vương Tuyết Băng không thể chịu được chấn động mạnh sau lần bị thương trước nên đã để lại di chứng, cũng không chịu được sự chao đảo sau khi bị va chạm nên đau nhức vô cùng.
Nhất thời cô không thể đứng vững, vô thức đặt vội tay lên cạnh bàn chống đỡ.
Vương Tuyết Băng vừa định quay đầu thì sau lưng đã văng lên tiếng chửi đổng.
“ Cô bị mù hả? Nếu bị mù thì đến bác sĩ phẫu thuật đi, chứ đừng đứng đây cản đường cản lối làm gì? ”
Vương Tuyết Băng đột ngột quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia khựng lại, kinh ngạc nhìn Quý Noãn một lúc.
“ Vương Tuyết Băng? ”
Vương Tuyết Băng vốn có hơi nổi giận vì người va phải cô không xin lỗi mà còn cư xử vô lối, nhưng cô không ngờ đối phương lại biết tên mình.
Vương Tuyết Băng vô thức nhìn cô ta thêm vài lần.
Người phụ nữ này tên là Mộc Lục Trà, trước đây cũng là thiên kim xinh đẹp nổi tiếng ở Nam Kinh, là bạn học thở nhỏ với cô.
Có điều năm mười tám tuổi, gia đình cô ta đã di dân sang Bali.
Khi còn bé, Mộc Lục Trà luôn chơi xấu với cô, cô luôn khoan dung với cô ta, nhưng càng ngày Mộc Lục Trà càng làm ra những chuyện quá đáng với cô nên Vương Tuyết Băng cô cũng hạn chế và gặp gỡ Mộc Lục Trà.
Cũng chỉ có mỗi Mộc Lục Trà này không được gia không thể hiện rõ sự bất hòa với Vương Tuyết Băng, nhưng từ bé Mộc Lục Trà đã thích chèn ép khiêu khích Vương Tuyết Băng.
Vương Tuyết Băng quả thật là không nhận ra cô ta, càng không nhớ những chuyện này.
Dù cho hiện giờ cô tỉnh táo thì cũng chẳng thể lập tức nhớ ra những ký ức thóc mục vừng thối vô ích đó được.
Thấy vẻ mặt Vương Tuyết Băng ngẩn ra, Mộc Lục Trà cho rằng cô chỉ quá kinh ngạc, lập tức bước tới gần, quan sát cô vài lượt.
“ Lâu rồi không gặp nhỉ, Vương Tuyết Băng.
Nếu như không phải hôm nay gặp cô ở đây, tôi gần như đã sắp quên mất trên đời này còn có một người như cô tồn tại.
Đã nhiều năm không nghe thấy tin tức trong giới thiên kim nổi tiếng ở Nam Kinh, cô thế nào rồi? Cô còn nhớ người bạn thân thở nhỏ Mộc Lục Trà tôi không? "
Vương Tuyết Băng không nhận ra cô ta, trả lời đúng sự thật: “ Tôi không quen cô.
Nếu cô nói chúng ta là bạn vậy cô đợi tôi gọi điện thoại cho anh cả để hỏi thử vậy.
”
Mộc Lục Trà sững người, ánh mắt giận dữ và coi thường.
Vốn dĩ cô ta nói sắp quên sự tồn tại của Vương Tuyết Băng là cố ý, kết quả Vương Tuyết Băng lại như thật sự không nhớ cô ta là ai, hệt như đã hoàn toàn quên bẵng cô ta từ lâu.
Dù gì cũng là bạn hồi còn nhỏ, sao cô có thể nói không nhận ra là không nhận ra được?
Cô cố ý sao?
Dù cô có cố ý đi nữa, Mộc Lục Trà cô gật đầu đồng ý: " Được thôi, cô cứ tự nhiên.
"
Vương Tuyết Băng cười lạnh,