Siêu Cấp Đại Gia

14: Ông Không Có Tư Cách


trước sau


Lúc này, cuộc đối thoại giữa Thẩm Lãng và chủ nhiệm khoa đúng lúc bị giáo sư Hách Lập Đông nghe được.
Giáo sư Hách rất nhạy bén vì tự nhiên lại có một cơ hội khiến Thẩm Lãng nợ mình tình cảm.
Với tiếng tăm của ông trong toàn trường nói riêng và thành phố Bình An nói chung, việc nhờ hiệu trường châm chước cũng không tốn sức gì.
Không chút do dự, giáo sư Hách Lập Đông liền đi làm ngay, cho dù thế nào ông cũng phải lôi kéo được Thẩm Lãng- kỳ tài Đông y này.
Còn chưa đợi Thẩm Lãng dùng tới thế lực của mình thì chủ nhiệm khoa đã nhận được điện thoại của hiệu trưởng.
“Dạ, dạ, vâng, vâng, rõ thưa hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ làm như vậy, xin thầy yên tâm!”
Chỉ thấy chủ nhiệm khoa gật đầu lia lịa, gương mặt viết đầy hai chữ “nghiêm túc”.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng, kinh ngạc vô cùng.
Ông không hiểu vì sao chuyện này lại kinh động tới hiệu trưởng.
Cho dù thành tích chuyên môn của Thẩm Lãng tốt nhưng cũng không có gia thế hiển hách, còn suýt nữa dính phải kiện tụng, tới mức hiệu trưởng ra tay can thiệp sao?
Cho dù thế nào thì hôm nay chủ nhiệm khoa cũng nhận thua.
Ông ta tức tới mức mặt đỏ gay, nhưng không làm gì được Thẩm Lãng.
Sau khi lấy được chữ ký của chủ nhiệm khoa, Thẩm Lãng cảm thấy rất nghi ngờ.
Rốt cuộc là ai đã ra tay giúp đỡ?
Khi xuống lầu nhìn thấy giáo sư Hách Lập Đông tươi cười đi tới, Thẩm Lãng liền hiểu ra.
“Tại sao thầy giúp em?” Thẩm Lãng hỏi.
“Em Thẩm à, sau này chúng ta là bạn bè, cùng giúp đỡ nhau.” Giáo sư Hách cười híp mắt.
“Ồ.” Thẩm Lãng lạnh lùng gật đầu.

“Ngoài ra, nghe nói em Thẩm bị toàn ngành cấm vận, em đừng lo lắng, sau khi tốt nghiệp cứ tới phòng nghiên cứu của thầy làm việc, thầy cảm thấy thiên phú học Đông y của em hơn hẳn Tây y, chỉ có dược lý Đông y mới có thể khiến em trở mình.”
Giáo sư Hách tận tình khuyên bảo Thẩm Lãng gia nhập viện nghiên cứu của ông.
Đối với người say mê điên cuồng nghiên cứu dược liệu Đông y mà nói thì vết nhơ của Thẩm Lãng vốn không là gì cả.
“Em sẽ suy nghĩ.” Thẩm Lãng trả lời mà sắc mặt không đổi.
Đột nhiên giáo sư Hách chau mày vì điều này khiến thầy rất kinh ngạc.
Rõ ràng Thẩm Lãng đã đi vào đường cùng rồi mà bây giờ có người cứu vớt, vốn không nên có lý do từ chối mới đúng chứ.
“Em Thẩm à, em phải biết trường ta có hàng nghìn sinh viên học Đông y không, họ đánh nhau vỡ đầu cũng không thể vào được viện nghiên cứu của thầy mà trong khi đó em là người đầu tiên thầy mời gia nhập!” Nét mặt giáo sư Hách nặng nề.
“Bây giờ em biết rồi.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng đáp.
“Vậy em có gia nhập không?”
“Ba ngày sau em cho thầy đáp án.”
Thẩm Lãng rất bình thản.
Những bạn học khác liều mạng cũng không vào được viện nghiên cứu mà Thẩm Lãng lại rất thờ ơ.
Ban đầu thầy Linh Xu lập ra Liên Tâm Đường, tập hợp các danh y Đông y tụ hội lại một nơi, tên là Giao Lưu Dược Lý, thật ra xưng tên là “Thần Y”.
Thẩm Lãng lấy một địch trăm, đánh bại các danh y khác, bảo vệ thành công danh tiếng của Liên Tâm Đường và Thần Y.
Có cục diện nào mà ta đây chưa thấy qua?
Khi đã trèo qua đỉnh núi mà lại nhìn thấy sườn dốc nhỏ lòng sẽ bình thản như nước, không còn muốn leo nữa.
Thẩm Lãng quay người đi, để lại giáo sư Hách tâm sự nặng nề.
Người có thể nhẹ nhàng nói ra phương thuốc đã thất truyền, tuyệt đối không phải là hạng đầu đường xó chợ.
“Có lẽ đây chính là thiên tài nên thực sự có sự kiêu ngạo của thiên tài.


Ai mà chưa từng có tuổi trẻ chứ!”
................
Thẩm Lãng chuyển nhà tới khu dân cư Vân Thủy Sơn, ban ngày có tiết thì có mặt ở trường, tối đến lại trở về khu ở giàu có.
Tắm xong, Thẩm Lãng nằm xuống nghỉ ngơi một lát, nghĩ tới việc ngày mai phải triệu tập hội nghị cổ đông khách sạn.
Vừa tiếp quản khách sạn năm sao lớn nhất thành phố Bình An nên cần tiếp nhận một số hạng mục.
“Không biết sau khách sạn năm sao còn những tài sản nào, thôi cứ từ từ, ngay cả cậu chủ nhà họ Thẩm như tôi cũng không đếm hết tài sản nhà mình, thật đau đầu.”
Thẩm Lãng thầm than thở.
Nói không ngoa chứ chưa biết chừng những sản phẩm dùng trong ăn ở, ngủ nghỉ, đi lại đều có cổ phần của nhà họ Thẩm.

Đam Mỹ Sắc
Thẩm Lãng nghỉ ngơi hai tiếng liền nhận được điện thoại từ bệnh viện, mà còn là viện trưởng Triệu đích thân gọi tới.
“Ồ, viện trưởng à, có chuyện gì? Việc bên nhà xác, tôi không làm nữa.”
Thẩm Lãng không thể đi tới nhà xác nữa, nói đùa chứ nơi đó không khác gì kho đông lạnh thịt lợn.
Mỗi ngày không có gì hơn ngoài việc vận chuyển xác chết ra vào, vị trí không cần kỹ năng này như vậy, vô cùng nhàm chán.
“Tiểu Thẩm à, hôm nay tìm cậu là chịu sự nhờ vả của người khác, cậu tới bệnh viện một chút đi, ông Tống muốn gặp cậu.” Viện trưởng nói.
Thẩm Lãng hiểu rồi, đây chắc là ý của Tống Tri Viễn, với thân phận cao quý như Tống Tri Viễn thì viện trưởng không thể không nể mặt.
Đương nhiên viện trưởng cũng biết, Thẩm Lãng thực sự có y thuật cải tử hồi sinh hay không.

Nếu là sự thật thì buộc phải nghĩ mọi cách để giữ chân kỳ

tài hiếm thấy này.
Trước lợi ích của bệnh viện, tất cả cấm vận các ngành nghề đều có thể châm chước.
Thẩm Lãng miễn cưỡng nhận lời, cũng đúng lúc nghỉ ngơi xong rồi, ra ngoài đi lại cũng tốt.
Lúc này, trong bệnh viện Nhân Dân Số Một thành phố Bình An, cô chủ nhà họ Tống- Tống Từ đang nói chuyện với chủ nhiệm Lưu khoa ngoại tim mạch.
“Chủ nhiệm Lưu, còn phải cảm ơn chủ nhiệm y thuật cao siêu, mấy ngày trước tôi và ông nội còn bận mua nhà nên chưa kịp tới chào hỏi.

Tới nay, ông nội tôi đã hồi phục rất tốt nên tôi đặc biệt tới tặng cờ khen thưởng.”
Nói rồi, Tống Từ liền đưa cờ cho chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu vui mừng nhận lấy, có thể được cô chủ nhà họ Tống tặng món quà này nên ông ta có hơi thẫn thờ.
“Cô Tống câu nệ quá rồi, trị bệnh cứu người là chức trách của tôi.

Tại một thực tập sinh mới tới sai sót đẩy ông Tống vào trong nhà xác, cũng may là tôi cấp cứu kịp thời nên mới tránh được sai lầm đáng tiếc.”
Tên chủ nhiệm Lưu này nói dối nhiều đến mức ngay cả bản thân ông ta cũng sắp tin chắc như vậy.
Tống Từ gật đầu, đôi mắt trong veo, hoạt bát đột nhiên thoáng chút phẫn nộ.
“Có phải anh ta tên là Thẩm Lãng?”
“Không sai, chính là Thẩm Lãng, thực tập sinh này rất không xứng đáng với chức vụ, mới làm một ngày đã nghỉ rồi.” Chủ nhiệm Lưu nảy lên ý xấu, thuận nước đẩy thuyền.
Mặc dù ông ta không có thâm thù đại hận gì với Thẩm Lãng nhưng ông ta cùng một giuộc với chủ nhiệm khoa của Thẩm Lãng.

Tống Từ thật không hiểu, ông nội có tuổi rồi nên dễ cảm động, càng ngày càng lẫn lộn đi coi một tên thực tập sinh không ra gì là ân nhân cứu mạng.
“Chủ nhiệm Lưu, đây là chút thành ý.”
Tống Từ đưa phong bì cho ông ta.
Hai mắt chủ nhiệm Lưu híp lại còn thành khe, vui vẻ nói: “Cảm ơn cô Tống hào phóng.”

Lúc này, Thẩm Lãng xuất hiện, anh vừa lấy tài liệu từ phòng hành chính ra, vừa hay nhìn thấy cảnh trước mặt.
Chủ nhiệm Lưu vội vàng nhét phong bì vào túi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Thẩm Lãng, cậu còn biết quay về sao? Suýt nữa cậu khiến bệnh nhân mất mạng, đợi chịu phạt đi!”
Lúc này, Tống Từ cũng đi lên phía trước, đôi mắt xinh đẹp toàn là lửa giận.
“Anh là Thẩm Lãng hả? Ông nội tôi suýt nữa bị anh hại chết!”
Nghe thấy lời này, Thẩm Lãng có chút ngẩn người.
Chuyện này nói tới tận đâu rồi? Rõ ràng ông đây cứu người mà còn có tội ư?
Nhìn ánh mắt gian xảo hiện rõ vẻ đắc ý của chủ nhiệm Lưu mà Thẩm Lãng đã đoán ra ngay.
“Này cô gái.”
Thẩm Lãng liếc nhìn cô chủ nhà họ Tống rồi từ từ than thở.
“Này, anh lớn hơn tôi không được mấy tuổi, giả vờ thâm trầm gì chứ?” Tống Từ bĩu môi tỏ vẻ bất bình.
“Mất công có cặp mắt to nhanh nhạy, người ta mới nói hai câu lừa gạt, cô đã tưởng thật.” Thẩm Lãng cười lạnh lùng.
Còn chưa đợi Tống Từ trả lời, chủ nhiệm Lưu đã vội vàng phản bác: “Ai lừa bịp? Tôi nói rõ cho cậu biết, Thẩm Lãng cậu đã bị bệnh viện sa thải!”
“Sa thải tôi? Ông không có tư cách, tôi vốn không định nhận chức!” Sao Thẩm Lãng có thể để một chủ nhiệm khoa nhỏ bé quyết định số phận của mình được.
“Còn cứng miệng! Bệnh viện Nhân Dân Số Một là bệnh viện có uy thế lớn nhất thành phố, rất nhiều người đánh nhau vỡ đầu cũng không vào được, cậu giả vờ gì chứ!”
Chủ nhiệm Lưu vừa nói dứt lời liền thấy bóng dáng của viện trưởng Triệu Thiết Sơn xuất hiện.
“Tiểu Thẩm à, cậu cũng ở đây à, vừa hay cậu tới văn phòng tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Viện trưởng Triệu nhiệt tình kéo tay Thẩm Lãng như thể giao tình rất sâu đậm.
Sắc mặt của chủ nhiệm Lưu đột nhiên cứng đờ.
Lẽ nào giữa viện trưởng Triệu và Thẩm Lãng còn có quan hệ khác? Là họ hàng? Hay người quen cũ?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện