“Tôi bị bệnh cao huyết áp, bệnh ở động mạch tim, còn bị tắc động mạch não, nói chung là toàn thân đều có bệnh hết.”
Ông cụ già bán hàng đang không ngừng tỏ vẻ đáng thương.
“Ông ơi, ông đừng tức giận, bản lĩnh của người này không lớn nhưng mà lại có bản tính đa nghi trời sinh, ông đừng nên nổi giận, thân thể quan trọng hơn.”
Lâm Manh Manh không chỉ cảm thấy ông cụ già này đáng thương, mà còn lo lắng nếu như khiến cho ông già này tức giận đến mức phát bệnh, vậy thì sẽ liên lụy và gây phiền toái đến cho chính mình.
Nhưng mà, Thẩm Lãng cũng không bị cái lý do này của ông ta dọa sợ.
Tôn trọng người già là đức tính tốt, nhưng mà có một số người già, tuy rằng già nhưng lại không đáng được tôn trọng, không cần thiết phải nuông chiều.
“Đã giả bộ đủ hay chưa? Bị phát hiện ra chiêu trò đánh tráo hàng thì lại vội vàng, hấp tấp giở trò đáng thương ra để mà cầu tình? Cũng chỉ có loại não tàn giống như cô ta mới tin vào những lời mà ông nói mà thôi.
Chiếc âu cháo bằng gốm trước đó quả thật có thể trị giá lên đến hơn một tỷ đồng, nhưng mà chiếc âu cháo bằng gốm bây giờ thì lại không đáng giá đến một xu!”
Thẩm Lãng không tị hiềm chút nào, buột miệng bật thốt lên.
Nhưng mà, anh không ngờ tới được, còn không chờ cho ông cụ già bán hàng kia lên tiếng phản bác thì Lâm Manh Manh đã tức giận mà chỉ thẳng tay vào mặt của Thẩm Lãng mà hét lên.
“Lòng dạ của anh cái con người này thật sự là quá độc ác! Người não tàn chính là anh! Một chút lòng trắc ẩn, một chút lòng thương người thôi mà anh cũng không có, tất cả những gì mà anh làm đều đã trực tiếp thể hiện ra hết bản chất hẹp hòi của chính anh rồi đấy!”
Sau đó, Lâm Manh Manh lại tiến lại gần Lâm Nhuyễn Nhuyễn, lắc lắc cánh tay nhỏ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận và u oán: “Chị, chị mau nhìn anh ta đi, anh ta thật sự quá là đáng ghét mà!”
Ở trong lòng của Lâm Manh Manh, Thẩm Lãng giống như một kẻ thấp kém sống ở dưới tầng đáy của xã hội, nếu như nghiêm khắc mà tính toán thì, kết cục của Thẩm Lãng cũng giống như là tính cách hẹp hòi của anh ta vậy.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị cô em gái này làm cho tức giận đến mức không kìm chế được, cô ấy hất tay em gái của chính mình ra, đôi hàng lông mày thanh tú nhíu lại, nghiêm túc khuyên bảo: “Em mới bước chân vào đời không lâu, có một số việc, căn bản là em vẫn không xem xét được thấu đáo, hơn nữa ở trên phương diện giám định đồ cổ thì anh ấy hiểu biết nhiều hơn so với em nhiều, làm sao có thể vô duyên vô cớ vu không cho người khác được, xin nhờ em phát triển đầu óc thêm một chút đi!”
Bình thường Lâm Nhuyễn Nhuyễn là một người rất ít khi nổi đóa lên, nhưng mà lần này cô ấy thật sự đã bị em gái của chính mình chọc giận.
Còn Lâm Manh Manh lúc này lại đang cảm thấy vô cùng tủi thân, trong nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta cũng trở nên vặn vẹo và méo mó, rõ ràng là bản thân cô ta không hề làm sai điều gì, tại sao ngay cả đến chị gái của chính cô ta cũng chỉ trích cô ta vậy chứ?
Lâm Manh Manh vừa mới trở nên kích động, âu cháo bằng gốm ở trong tay cũng ngay lập tức tuột xuống, rơi trên mặt đất.
Loảng xoảng!
Âu cháo bằng gốm vỡ thành hơn mười mảnh vụn.
Không nghĩ tới, đúng ngay vào lúc này, ông cụ già bán hàng kia vậy mà lại lập tức cắn ngược lại Lâm Manh Manh một cái, đau khổ lên tiếng nói: “Bồi thường tiền đi! Âu cháo bằng gốm có giá trị đến hơn một tỷ đồng của tôi đã bị rơi vỡ mất rồi, các người mau chóng bồi thường tiền cho tôi đi!”
Điều này thật sự khiến cho người ta không còn gì để nói.
Bất kể như thế nào Thẩm Lãng cũng không dự đoán trước được tình huống như thế này.
Vốn dĩ anh cho rằng, ông cụ già bán hàng kia chẳng qua cũng chỉ là đang chơi mấy thứ chiêu trò, bẫy rập xoàng xĩnh để lừa gạt tiền của khách hàng mà thôi, chứ không hề nghĩ tới chuyện ông ta vậy mà lại còn cắn ngược lại người mua, yêu cầu bọn họ bồi thường cho món hàng giả đã được bán đi của ông ta.
Muốn cắn ngược lại người khác sao? Cậu chủ của nhà họ Ngoan Nhân anh mới không ăn phải trò lừa gạt này của ông ta đâu!
“Thứ bị rơi vỡ cũng chỉ là hàng giả, có giá trị khoảng vài trăm nghìn đồng mà thôi.
Huống chi là, mới vừa rồi cô gái này đã trả cho ông ba triệu rưỡi, chỗ đó cũng đã đủ cho toàn bộ tiền vốn của ông rồi.
Nể tình ông đã lớn tuổi đến như thế này rồi, cho nên tôi cũng không muốn truy cứu quá nhiều, nếu không tôi đã chặt đứt chân của ông từ lâu rồi!”
Nếu như người ở trước mặt này mà là một người trẻ tuổi, vậy thì Thẩm Lãng sẽ không khách sáo một chút nào.
“Bắt nạt một ông già như tôi mà cậu còn dám nói lý lẽ hùng hồn đến như thế sao? Tôi cũng chỉ vừa mới biết được âu cháo bằng gốm này có giá trị lên đến hàng tỷ đồng, khó trách các người lại chịu bỏ ra ba triệu rưỡi để mà mua lại nó, hóa ra là vì món đồ này trên thực tế là một món bảo bối, các người xoay tôi vòng vòng như vậy, các người có còn lương tâm không thế?” Ông cụ già chủ sạp hàng trưng ra thái độ cây ngay không sợ chết đứng mà tiến hành phản bác.
Rất rõ ràng, ông già bán hàng này là một kẻ đã phạm lỗi nhiều lần, loại chuyện này chắc chắn cũng không phải là lần đầu tiên ông ta làm.
“Chuyện kiếm được một món đồ cổ thực sự ở những khu chợ như thế này, sau đó lại có thể mua được nó với giá hời đều không hề có bất cứ thứ gì đáng phải bị lên án, cứ coi như là chỉ trả ba nghìn rưỡi mà đã có thể mua được một món bảo bối có giá hàng tỷ thì cũng vẫn phù hợp với quy củ trong nghề, hơn nữa nếu như ông thật sự không biết được đó là một món bảo bối, vậy thì bây giờ sao lại phải giở trò đánh tráo? Ông có thể lừa gạt được những người khác nhưng mà không lừa được tôi!”
Thẩm Lãng dùng ánh mắt lạnh lùng quét về phía ông già bán hàng kia, đồng thời cũng cất giọng lạnh lẽo, nói.
Ông cụ già chủ của sạp hàng vẫn chưa bị những lời vạch trần này của Thẩm Lãng làm cho rối loạn trận tuyến, ông ta đã nhìn ra được Thẩm Lãng là một tay lành nghề trong giới đồ cổ, cho nên nhanh chóng chuyển hướng, muốn tìm điểm đột phá tình huống dồn ép này từ phía của Lâm Manh Manh.
“Cô gái trẻ, cậu ta là bạn của cháu có đúng không, cháu mau mau nhìn một chút đi, cậu ta vậy mà lại xoay ông già lưng gù, trên người còn mang nhiều bệnh tật là tôi như một cái chong chóng, lừa gạt người yếu thế như vậy, rốt cuộc là cậu ta có còn lương tâm hay là không vậy?”
“Ông ơi, cháu...”
Đầu óc của Lâm Manh Manh lúc này cũng đã trở nên lộn xộn, thật sự cô ta không biết là mình nên tin vào lời của ai, nhưng lúc mà chiếc âu cháo bằng gốm kia bị rơi vỡ thì thái độ của ông cụ già này đích thực là rất khác thường.
“Cô gái trẻ, các người không thể bởi vì tuổi tác của tôi đã lớn rồi mà tùy tiện xem thường tôi đến như thế chứ, một chiếc âu cháo bằng gốm Thanh Hoa giá trị đến hàng tỷ đồng, vậy mà các người chỉ trả cho tôi ba triệu rưỡi, chuyện này rõ ràng là các người đang cố tình bắt nạt một ông già như tôi mà!”
Ông già lưng gù lại bắt đầu giả bộ là người yếu thế đáng thương, thật ra nếu như ông cụ lưng gù này có thể sắp xếp và làm ăn được dựa vào việc buôn bán đồ cổ, vậy thì chắc chắn là số của cải trên thực tế của ông ta cũng sẽ không ít, so với Lâm Manh Manh thì ông ta giàu có hơn nhiều, thật không biết là ai đang thương hại cho ai nữa.
Sau khi Lâm Manh Manh nghe thấy ông cụ