Anh em của Cố Trạch Ngư đến thăm.
Mười hai người anh xếp thành một hàng, cảnh tượng thật tráng lệ, bá đạo.
Quân đội cho phép người nhà vào thăm, huống chi anh ba Thượng nghị sĩ còn mang theo cả văn bản thăm hỏi có đóng dấu của phủ tổng thống, đúng là do thế gia quyền thế giàu có viết ra.
Cố Trạch Ngư bị gọi khi cậu vẫn đang cho lợn ăn trong lớp học nấu ăn, Lục Úc Niên đặt cậu lên vai với vẻ mặt u ám dẫn cậu đến phòng tiếp khách.
Cố Trạch Ngư không hiểu tại sao Lục Úc Niên lại tức giận, đêm qua cậu thích Omega xấu tính này vì Lục Úc Niên đã tặng cậu một món quà, nhưng hôm nay cậu đã rút lại sự yêu thích của mình vì khuôn mặt đen xì cùng hành động thô lỗ của anh.
Khi đến cửa, Lục Úc Niên đặt Alpha nhỏ xuống, nhìn bộ dạng giận dữ với đôi má phồng lên của cậu, sự khó chịu đã giảm bớt một chút do dám huy động đám đông của anh em nhà họ Cố gây ra, anh véo má Cố Trạch Ngư nói: "Cậu giận rồi à?"
Cố Trạch Ngư dùng ngón trỏ chọc chọc vào cơ ngực đầy đặn của Lục Úc Niên, sau hơn một trăm lần chọc chọc, cậu mới thở ra cảm thấy hả giận nói: "Cách anh mang tôi đi và cách đội trưởng Voi mang một túi thức ăn cho lợn có gì khác biệt?"
Lục Úc Niên thực sự nghĩ theo hình ảnh mà cậu tưởng tượng, nói một cách thành thật: "Cậu tốt hơn thức ăn cho lợn."
Âm thanh tranh chấp giữa hai người truyền vào bên trong, cửa phòng khách bị kéo ra, anh cả nháy mắt bảo Lục Úc Niên đi theo sang một bên, anh sáu là bác sĩ vội vàng chạy tới đeo một cái dụng cụ đo huyết áp lên người Cố Trạch Ngư, kiểm tra sơ bộ người cậu từ đầu đến chân.
"Tiểu Ngư, nhớ kỹ lời dặn dò của Lục ca ca, tối hôm qua hai người..." Sau khi người anh thứ sáu kiểm tra xong, anh ta dùng mu bàn tay ra hiệu OK, mười một người anh em khác đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt quay đầu nhìn Lục Úc Niên đứng bên cạnh anh cả với ánh mắt phức tạp.
"Dặn dò nào á?" Cố Trạch Ngư không thắng cuộc cãi vã, má sưng như cá nóc, cậu nghĩ rằng có sự hỗ trợ của mười hai người anh thì đây là thời điểm tốt để mách lẻo, cậu chỉ vào Lục Úc Niên nói: "Nhân tiện, anh ta bắt nạt em."
Mười hai người lại đồng loạt há hốc mồm, anh cả đẩy gọng kính gọng vàng, xoa rễ núi nói: "Cá nhỏ, em là Alpha."
Cố Trạch Như không biết những lời này có nghĩa là gì nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Lục Úc Niên đã tái nhợt kể từ khi anh bước vào, rõ ràng so với Cố Trạch Ngư anh càng tức giận hơn, cậu đột nhiên đi đến bên cạnh Lục Úc Niên vòng tay ôm anh, hôn anh một cách trìu mến nói: "Quên đi, tôi là Alpha của anh, đương nhiên không thể quá để ý chuyện này.
Tôi sẽ không để họ biết về việc anh đã bắt nạt tôi đâu, đó là bí mật giữa chúng ta."
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ nói về việc Lục Úc Niên coi cậu như thức ăn cho lợn nhưng mọi người đều nghe những câu chuyện không thể diễn tả đó từ đầu đến cuối.
Mười hai người anh trai của nhà họ Cố thất vọng nhìn Tiểu Ngư, sau khi liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.
Nhà văn anh tám lấy giấy bút ra, nghiêng người đến trước mặt Cố Trạch Ngư, tránh đi ánh mắt của những người khác, ho nhẹ một tiếng nói: "Nói kỹ cho anh biết, anh ta bắt nạt em như thế nào? Khi nào, ở đâu, bao lâu, tư thế gì? Gần đây anh tám vừa vặn có một chuyện tình OA, anh cần một chút tư liệu."
Cố Trạch Ngư thực sự muốn nói điều gì đó, nhưng Lục Úc Niên đã lấy một bàn tay lớn che miệng cậu lại, anh cả thẩm phán cũng giận dữ lườm anh tám nhà văn, anh ta xấu hổ lúng túng lấy lại bút và giấy.
"Các người đến đây nhiều như vậy làm gì?” Lục Úc Niên khí