Cuối cùng, đám người Phương Dạ lấy được sáu mươi vạn, còn anh em nhà họ Nhậm cũng làm theo đặt cược mà dập đầu bốn cái với ba người, sau đó cúi đầu ủ rũ rời đi.
Phương Dạ chia tiền cho bảy em gái xong, đang định rời đi cùng đám người Lâm Hạo Kiệt, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên chặn lại trước mặt anh.
Ba người nhìn kỹ một cái, thì ra là người đứng đầu bảng xếp hạng lúc nãy bị Phương Dạ ngược tơi tả, nhưng bây giờ cô ta đã tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt trái xoan xinh đẹp.
Người đứng đầu bảng xếp hạng lạnh lùng nói: “Anh tên là gì?”
“Phương Dạ.
”
“Được, tôi nhớ anh rồi, hy vọng anh cũng hãy nhớ tên tôi, tôi tên Diệp Vũ Tâm!”
Phương Dạ thản nhiên nói: “Cô bị điên à, tại sao tôi phải nhớ tên cô?”
Phụt!
Thấy câu trả lời đúng chuẩn đàn ông thẳng thắn, người xung quanh suýt nữa đã bật cười.
Hứa Dục cười khổ nói: “Anh bạn Phương, tốt xấu gì người ta cũng là người đẹp, mặc dù chỗ nào đó vẫn chưa phát triển hết… ai u!”
Anh ta còn chưa nói xong, thì đã bị Diệp Vũ Tâm đen mặt đạp vào đũng quần!
Cú đạp này vừa nhanh vừa chính xác, khiến những tên đàn ông có mặt ở đây nhìn thấy đều hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều vô thức kẹp chặt chân.
“Cô… Cô gái này thật độc ác…” Hứa Dục che phía dưới, từ từ ngồi xổm xuống, mặt nhăn nheo như khỉ.
Phương Dạ nhíu mày, hỏi: “Người ta chỉ là nói thật, cô có cần ra tay… à không, ra chân mạnh vậy không?”
“Tôi đến là để nói với anh, bà đây không phải là sân bay!” Diệp Vũ Tâm đột nhiên bắt lấy tay phải của Phương Dạ, sau đó ấn lên ngực mình.
Mẹ nó!
Mọi người ở đây đều rơi vào trạng thái ngây ngẩn, người đẹp này cũng thật to gan quá?
Phương Dạ bị bắt lấy tay cũng đỏ mặt, luống cuống rút tay mình về.
Cô nàng này… làn da trước ngực sờ lên đúng là hơi phồng, thì ra cô ta quấn ngực giống như trong phim cổ trang sao?
Diệp Vũ Tâm hừ lạnh nói: “Sờ ra chưa, tôi có phải là sân bay không?”
“Không phải.
” Phương Dạ thành thật nói: “Xin lỗi, coi như tôi sai.
”
“Nếu xin lỗi có tác dụng, thì còn cần lính tuần tra để làm gì?” Hôm nay Diệp Vũ Tâm bị đả kích dữ dội, hiển nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Phương Dạ bất lực nói: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Sao tính cách của cô nàng này giống với cái tính cắn rồi là không chịu buông của Từ Lệ thế?
“Không muốn thế nào, kết bạn nhé?” Diệp Vũ Tâm đang hùng hổ bỗng nhiên cười một cái, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Lâm Hạo Kiệt và Hứa Dục lảo đảo suýt nữa đã ngã xuống đất, khúc cua này cũng cua gấp quá rồi, cho dù là tài xế lão luyện cũng sẽ lọt cống đấy…
Cô hùng hổ đến đây hỏi tội, không chỉ cho người khác sàm sỡ một cách quang minh chính đại, cuối cùng còn muốn kết bạn, tình tiết này thật sự không hiểu nổi!
Phương Dạ nghiêm mặt nói: “Có thể kết bạn, nhưng cô không được làm phiền tôi.
”
Diệp Vũ Tâm gật gật đầu: “Yên tâm đi, từ trước đến giờ tôi không phải là kiểu dính người.
”
Phương Dạ lấy điện thoại mở mã QR của mình ra, Diệp Vũ Tâm thân thiết nghiêng người qua, lúc quét mã, cô ta dùng ngón tay lén lút dán một mảnh sắt mỏng lên sau điện thoại anh…
Sau khi kết bạn, Diệp Vũ Tâm hài lòng rời đi, để lại mọi người với gương mặt mờ mịt.
Hứa Dục hơi xoắn xuýt nói: “Anh Kiệt, sao em cảm thấy, cú đá lúc nãy em hơi bị oan ức nhỉ?”
Lâm Hạo Kiệt vỗ vỗ vai anh ta: “Tự tin lên nào, bỏ hai chữ cảm thấy đi, ai bảo cậu lắm mồm.
”
“…”
Sau khi trở về phòng mình, Diệp Vũ Tâm lấy laptop từ trong vali ra, sau đó cô lại cài đặt một vật nhỏ như ăng-ten lên máy.
Sau khi quá trình vận hành tự động kết thúc, Diệp Vũ Tâm đã thay đồ ngủ bằng tơ tằm, mở một chương trình bí mật, hai tay thao tác lạch cạch trên bàn phím…
Lúc này, ba người Lâm Hạo Kiệt đang ở trong căn phòng nào đó ở khu phía tây hưởng thụ massage kiểu Thái.
Màn hình điện thoại mà Phương Dạ