Saleen S7 đã bị hỏng hóc, đương nhiên Phương Dạ không cần nữa.
Vụ đặt cược trước đó đã giúp anh thu nhập thêm gần hai tỷ, siêu xe mấy ngàn vạn đúng là chẳng đáng kể.
Sau khi tạm biệt bạn thân, Tần Yên Nhiên theo Phương Dạ ngồi lên H255 bay thẳng về Hoa Hải.
Hôm sau là cuối tuần, không có tiết học, Phương Dạ vốn định ngủ nướng, thế nhưng mới sáng sớm đã bị điện thoại làm tỉnh giấc.
Anh cầm qua nhìn một cái, thì ra là Từ Lệ gọi đến.
“Alo, người đẹp, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Phương Dạ, tôi có hai tin tốt muốn nói với anh, anh muốn nghe tin nào trước?”
Phương Dạ dở khóc dở cười nói: “Câu này của cô có phải có vấn đề không? Thôi, cô nói đại một tin đi.”
“Tin tốt thứ nhất là, Miêu Ca mà lần trước anh báo án đã bị bắt về quy án rồi.
Tên này ức hiếp người khác, không chuyện xấu gì không làm, theo như những chứng cứ đã nắm được, phán mười lăm tù trở lên là chuyện chắc chắn rồi!”
Phương Dạ nghe thấy, đây đúng là tin tốt: “Đáng đời anh ta.
Còn tin tốt thứ hai là gì?”
“Tin tốt thứ hai là, hôm nay tôi được nghỉ phép!” Trong giọng điệu của Từ Lệ không che giấu được sự phấn khích: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể hẹn hò rồi!”
Hình như… đây không phải là tin tốt thì phải?
Phương Dạ đành nói: “Vậy cô định hẹn hò ở đâu?”
Từ Lệ nói: “Thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi Happy Valley chơi đi.
Tôi đã muốn chơi trò ninja flyer từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội được thử, chắc anh sẽ không ngại những trò cảm giác mạnh như vậy chứ?”
“Không ngại.”
“Vậy được, một lát gặp nhau ở trước cửa Happy Valley nhé?”
“Được!”
Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau ở trước cửa Happy Valley.
Từ Lệ mặc váy ngắn màu vàng, trông duyên dáng yêu kiều, có vẻ rất nữ tính.
Sau khi mua hai vé người lớn, Từ Lệ hỏi: “Phương Dạ, trước đây anh từng đến Happy Valley chưa? Anh thích nhất chơi trò nào?”
“Tôi chưa từng đến.” Phương Dạ thành thật nói: “Nhà tôi ở một trấn nhỏ, không có khu vui chơi lớn thế này để đi.”
Từ Lệ cười híp mắt nói: “Đáng thương vậy sao, được rồi, hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi chơi, Nhưng có vài trò hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu anh không chịu nổi thì nói trước nhé.”
Phương Dạ chưa từng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, đương nhiên là biết trong khu vui chơi thông thường có những trò chơi gì.
Với thể chất của anh, dù có chơi trò cảm giác mạnh thế nào cũng chẳng sao, vì vậy, anh tùy ý nói: “Cô yên tâm, chỉ cần cô dám chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!”
Từ Lệ vui mừng: “Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy được, chúng ta ngồi tàu lượn siêu tốc để làm nóng người trước đi.”
“Được.”
Từ nhỏ, Từ Lệ đã không giống với những cô bạn gái khác, vô cùng ngỗ ngược, còn phá phách hơn con trai, càng là vật nguy hiểm thì cô ta càng thấy thích, nên cô ta mới thi vào trường cảnh sát làm một lính tuần tra.
Bởi vì bây giờ là buổi sáng, vẫn chưa có nhiều người lắm, nên rất nhanh đã đến lượt hai người.
Từ Lệ hỏi: “Anh muốn ngồi đằng trước hay ở giữa, hay là đằng sau?”
Phương Dạ chưa từng ngồi, chỉ đành hỏi lại: “Có gì khác sao?”
“Hàng trước có tầm nhìn tốt nhất và cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất, hàng càng về sau thì càng bớt kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, nếu không may mắn, ngồi đằng sau còn có thể trúng giải.”
“Trúng giải? Ý cô là gì?” Đầu Phương Dạ đầy dấu chấm hỏi, ngồi tàu lượn siêu tốc còn có thể trúng giải sao?
“Ví dụ như, nếu người ngồi trước anh không nhịn được mà nôn ra, vậy thì…”
“Dừng dừng dừng, tôi đã hiểu rồi!” Phương Dạ nghe đến dạ dày cũng cuộn trào, mau chóng ngăn cản cô ta tiếp tục miêu tả: “Chúng ta ngồi đằng trước đi!”
Sau khi tàu lượn khởi động, bắt đầu từ từ chạy lên một con dốc cực lớn, sau đó từ trên đỉnh rơi thẳng xuống, tốc độ nhanh đến mức độ rất đáng sợ, sau đó thuận theo đường ray mà xoay một vòng trên không trung, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim nhỏ bé của mọi người!
Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng so với trận đua xe hôm qua thì chỉ là chuyện nhỏ.
Vì vậy, từ