Quản lý Điền gật đầu: “Bình thường nhân viên sẽ không mặc váy đỏ, nhưng mấy vũ công biểu diễn thì rất có khả năng, một lúc nữa tôi sẽ sắp xếp.”
Từ Lệ nói: “Cơ bản là vậy, cảm ơn quản lý Điền đã hợp tác.”
Quản lý Điền kính cẩn nói: “Không cần khách sáo, đây là việc mà tôi nên làm, mọi người ngồi một lát, tôi đi xuống sắp xếp trước.”
Sau khi quản lý Điền đi, Từ Lệ lập tức liên hệ với thành viên trong tổ, sau đó mỉm cười nói với Phương Dạ: “Nếu anh không để bụng thì tối nay làm một nhân viên phục vụ, thế nào?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần có thể để tôi tham gia là được.” Phương Dạ phấn khích xoa tay: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
“Anh hỏi đi.”
“Có thể trang bị vũ khí cho tôi không?” Phương Dạ hỏi dò: “Tên hung thủ này vô cùng tàn bạo, gϊếŧ người không ghê tay, không có thứ gì trong tay tôi cảm thấy rất hoảng sợ và bất an.”
Nói trắng ra là anh muốn sờ khẩu súng thật mà thôi, đây được coi là tật chung của cánh đàn ông.
“Muốn vũ khí sao? Không thành vấn đề.” Cô ta lấy một cái dùi cui cầm tay từ trong thắt lưng ra, đặt lên bàn: “Đây là trang bị cá nhân của tôi, sức sát thương lớn, dễ sử dụng, cứ cầm lấy đi.”
Vẻ mặt Phương Dạ lập tức trở nên chua xót: “Chỉ vậy thôi á?”
“Vậy thôi!” Từ Lệ mỉm cười nói, anh không có giấy phép mang và sử dụng súng, chẳng lẽ còn hi vọng tôi sẽ đưa súng thật cho anh hay sao? Đấy là phạm pháp đó!”
Phương Dạ cúi đầu nói: “Được rồi…!”
“Muốn sờ súng đúng không? Quá đơn giản, hôm nào có thời gian, tôi đưa anh đến sân tập bắn của đội tôi chơi, anh là cố vấn, nên chắc không phải là vấn đề gì lớn.”
Cuối cùng Phương Dạ cũng tươi cười.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Từ Lệ và chín người đồng đội đã nhanh chóng đến quán bar Dạ Sắc, Phùng Khang dẫn theo bốn người phụ trách giám sát và ngoại vi, bốn người khác thì được sắp xếp làm nhân viên mới.
Từ Lệ và hai nữ tuần tra khác trở thành tiếp viên nữ hai tuần tra nam cao to thì làm bảo vệ, còn Phương Dạ vinh dự trở thành anh nhân viên phục vụ.
Để không làm người khác chú ý, quản lý Điền không làm gì đặc biệt, mà giống như bình thường vào làm việc, giao bọn họ cho người cũ ở đó để dẫn dắt.
Phương Dạ được phân với một người đàn ông trẻ tuổi nhuộm tóc bạch kim.
“A Minh, đây là Phương Dạ người mới đến, có gì không hiểu thì dạy cậu ta nhiều một chút.”
“Chị Điềm yên tâm, cứ giao cho tôi là được.”
Sau khi quản lý Điền đi, A Minh lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo của mình ra, thuần thục lấy hai điếu thuốc lá.
“Chú em, làm một điều cho thoải mái không?”
Phương Dạ từ chối nói: “Cảm ơn anh Minh, tôi không biết hút thuốc.”
“Không biết hút thuốc?” A Minh giống như nhìn thấy một chủng loại hiếm vậy: “Thời đại nào rồi mà vẫn có người không biết hút thuốc? Cậu vẫn là sinh viên sao?”
“Coi là vậy, sắp tốt nghiệp rồi.” Phương Dạ cười nói.
“Sắp tốt nghiệp thì càng phải học hút thuốc.” A Minh nghiêm túc nói: “Sau khi bước vào xã hội, đặc biệt là câu lạc bộ đêm, không biết hút thuốc sẽ bị người ta chê cười, nào nào nào, hút một điếu đi.”
Phương Dạ không còn cách nào khác đành cầm điếu thuốc rồi giả vờ hút.
“Có thế chứ! Có những chuyện, đàn ông trời sinh không cần thầy dạy mà cũng biết.” A Minh cười ha ha: “À, trước đây chắc cậu chưa từng làm việc ở hộp đêm nhỉ?”
Phương Dạ gật đầu nói: “Trước đây từng đến với bạn học một lần, nếu ở đây làm việc thì phải chú ý cái gì?”
A Minh cười nói: “Rất đơn giản, bây giờ cậu là người mới, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói, ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình là được.
Và điều quan trọng nhất là tuyệt đối đừng có đắc tội với khách, bởi vì ở câu lạc bộ đêm này không có ai dễ đối phó, không phải người có tiền thì cũng là người có quyền lực, không xấu xa thì cũng là người tỏ ra đẳng cấp, tính tình không tốt, cậu không chọc vào được đâu.”
Phương Dạ gật đầu: “Tôi nhớ rồi, anh Minh, nhìn anh chắc là người làm lâu năm rồi nhỉ, anh làm ở câu