Nghe bà chủ nói xong, mấy người Ôn Hinh lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn cô không ngờ được lại có vị khách kỳ quặc như vậy, lại có thể dùng tiền bẩn bao phòng cho người khác?
Một vạn tệ nhiều lắm sao?
Phương Dạ biếи ŧɦái kia thì thôi không nói, phú bà giàu có cũng có thể bỏ qua không bàn đến, hiện giờ Thẩm Nghiên Nhi và Willa đều tức giận tới rối tinh rối mù lên ở nền tảng Vưu Ngư rồi, bọn cô cũng không thể là chủ mà lại thiếu tiền, sao có thể vì một chút tiền này mà dâng thiên thai phong cảnh tuyệt đẹp này cho người khác chứ?
Ôn Hinh cười đáp: “Bà chủ à, phiền chị nói giúp chúng tôi một tiếng với, bọn tôi không muốn đổi phòng này đâu, dù đưa nhiều tiền thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không đổi, nếu bọn họ thật sự muốn dùng thì bảo họ cố chờ một lát đi ạ.
”
Chị Băng gật đầu: “Vậy được, mọi người cứ thong thả ăn, tôi xuống kia nói với bọn họ.
”
Thấy bà chủ lật đật đi xuống lầu, Phương Dạ lập tức ra vẻ thần bí mà nói: “Mọi người có muốn chơi một trò không?”
Ôn Hinh nghi hoặc hỏi: “Trò gì cơ?”
“Tôi nghĩ đám khách kia sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu, một lúc nữa chắc chắn bọn họ sẽ tự vào đây làm loạn, mọi người thấy thế không?”
Thẩm Nghiên Nhi rõ ràng không tin: “Không thể nào, trên đời sao lại có loại người mặt dày không biết liêm sỉ vậy được.
”
Willa cũng đáp: “Tôi đồng tình với Thẩm Nghiên Nhi, dù sao cũng là người có tiền mà, hà tất mặt dày thế?”
Ôn Hinh cười đáp: “Đúng vậy, tôi cũng đã tỏ rõ sự dứt khoát rồi, người ta chắc sẽ không lên đây tự rước bực vào người đấy chứ, thời gian này cũng đã ăn xong bữa rồi.
”
Phương Dạ nói: “Ý kiến khác nhau lại vừa hay, chúng ta cược một ván đi, nếu người ta không lên đây làm loạn thì tôi thua, ngược lại thì mọi người thua, thế nào?”
Ba đấu một, đương nhiên Ôn Hinh chẳng hề sợ hãi: “Được, cược gì đây?”
“Mọi người đều là chủ quán giàu có, cược tiền thì vô vị quá.
” Phương Dạ cười nham hiểm: “Hay là thế này, chúng ta sẽ cược theo kiểu cởi đồ, thế nào? Nếu tôi thắng thì mỗi người bọn cô cởi một lần, tôi thua thì tự tôi cởi ba lần, vụ cá cược này hời chứ?”
Ba người phụ nữ lập tức ngượng chín mặt, ngay cả người mạnh dạn nhất như Willa cũng mặt đỏ phừng phừng, ba người đồng loạt trừng mắt nhìn Phương Dạ.
Lương Dĩnh ở một bên cũng trợn mắt há mồm, không phải chứ, trêu đùa thế này cũng trắng trợn quá rồi, vậy mà bọn họ lại không hề nổi giận!
Theo lẽ thường nếu hai bên không phải là mối quan hệ bạn bè nam nữ thì đáng ra bọn họ phải giơ tay tát cho Phương Dạ một cái mới phải chứ?
“Lưu manh…” Ôn Hinh khẽ quát, sau đó cô ấy đập đập tay lên mặt bàn: “Cược thì cược, chẳng lẽ tôi còn phải sợ anh?”
Thẩm Nghiên Nhi đỏ mặt đáp: “Được, tôi cũng cược!”
Willa thấy hai người kia đều đã đồng ý cũng vội vàng hùa theo.
Phương Dạ cười ha ha: “Được, đã tự nguyện cược là phải chịu nhé, không được chơi xấu đâu đấy.
”
Thẩm Nghiên Nhi đáp: “Tất nhiên không thể nào có chuyện chơi xấu ở đây rồi, có điều chúng ta phải đặt một mốc thời gian trước, nếu như vượt quá thời gian mà đối phương vẫn không lên đây thì anh thua!”
Willa gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, phải có thời gian cụ thể.
”
“Được, vậy thì thời gian cá cược là trong khoảng ba phút, thế nào?”
“Được, tôi bắt đầu tính thời gian đây!” Ôn Hinh híp mắt cười rồi lấy điện thoại ra, đang định bấm giờ bắt đầu thì đột nhiên bên ngoài có giọng nói ồm ồm vang lên.
Thấy sắc mặt chẳng lành của Du Dao, trong lòng ba cô gái bắt đầu khóc thét…
“Ôn Hinh, sao cô cũng ở đây?” Du Dao thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Ôn Hinh ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhận ra người đàn ông đứng trước mặt.
“Dương Nghiêm Hi?”
Thấy mấy người trong này ai nấy đều ăn vận xinh đẹp hơn mình, Du Dao bèn bèn thấy không vui, cô ta cau mày đáp: “A Hi, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?”
Dương Nghiêm Hi vẫn điềm nhiên như không mà nói: “Cứ coi như là bạn gái cũ của anh hồi trước đi.
”
Ôn Hinh là bạn gái cũ của anh ta ấy hả?
Ba người Phương Dạ đều đứng ngốc tại chỗ, sắc mặt Du Dao cũng có chút âm u khó đoán.
Đi ăn một bữa tôm mà cũng đụng mặt bạn gái mới của người yêu cũ, cái duyên phận này cũng tuyệt vời quá đi mất, có điều hai người gặp nhau trong tình huống như này cũng có hơi xấu hổ…
Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, thấy sắc mặt Ôn Hinh có chút rối rắm khó xử, Phương Dạ chỉ biết ho khan mấy tiếng.
“Khụ khụ khụ, Ôn Hinh à, nếu mọi người đã có quen biết nhau,