“Xin xin xin xin… xin lỗi anh, hãy tha thứ cho hành động quá đáng vừa nãy của tôi!” Nữ nhân viên run run nói.
Thế mà cô ta đã đắc tội với khách hàng có tài khoản một tỷ?
Nếu để giám đốc ngân hàng biết được, nói không chừng sẽ chém sống cô ta!
Cô ta không nghĩ ngợi gì mà lập tức đứng dậy, cúi người xin lỗi Phương Dạ.
Ngô tổng và anh Mã đều cùng ngây người ra.
Chuyện gì thế này, chẳng lẽ tên shipper này thật sự có nhiều tiền như vậy sao?
Phương Dạ bình thản cười một tiếng: “Bây giờ tôi có tư cách này rồi chứ?”
“Có… đương nhiên là có!” Nhân viên nữ cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng: “Xin hỏi anh muốn chuyển hai vạn vào tài khoản nào?”
“Không phải hai vạn, là một tỷ.” Phương Dạ cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lúc nãy tôi nói chưa đủ rõ sao?”
Lúc này, không chỉ nhân viên nữ muốn khóc, mà đến cả anh Mã cũng thấy chân mình hơi run.
Mình đã hại ngân hàng mất đi một khách hàng gửi tiền lớn như vậy, chắc chắn không giữ được công việc này rồi!
Nhân viên nữ cười khổ nói: “Anh Phương, hạn ngạch lớn như vậy, tôi… tôi phải xin phép lãnh đạo, vì vậy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chuyển được.
Không thì, anh suy nghĩ lại đi?”
“Chỉ một tỷ thôi mà, cũng đâu có bao nhiêu.” Phương Dạ bày ra dáng vẻ không có gì đáng kể: “Cô mau…”
Anh đang nói, điện thoại trong túi đột nhiên lại vang lên.
Anh lấy ra xem, thì ra là Hạ Vi gọi đến.
“Thằng nhóc này, mau lăn về đây cho tôi.
Chẳng lẽ cậu không cần ship đồ nữa à?” Bà chủ vừa mở miệng đã mắng.
“Em lập tức về ngay!” Phương Dạ mau chóng cúp điện thoại, nói với nhân viên nữ kia: “Còn ngây người ở đó làm gì, không chuyển một tỷ nữa, mau chuyển hai vạn cho tôi, tài khoản là…”
“Được! Được!” Nhân viên nữ mau chóng làm.
Cô ta biết công việc này của mình cũng xem như là đã giữ được rồi, Anh Mã cũng có cảm giác thở phào sau khi tìm được đường sống.
Chuyển khoản xong, Phương Dạ cất thẻ ngân hàng chuẩn bị rời đi, Ngô tổng đột nhiên cung kính đưa một tấm danh thiếp qua.
Người có một tỷ tiền mặt chắc chắn là một người giỏi giang, đương nhiên là ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm quen rồi.
“Người anh em, tôi là Tổng giám đốc của Công nghiệp Vượng Đạt, lúc nãy…”
“Tránh qua một bên, đừng cản đường tôi!” Phương Dạ làm gì còn lòng dạ nghe những lời nhảm nhí của ông ta nữa.
Anh đẩy ông ta ra rồi rời khỏi ngân hàng dưới sự hộ tống của hai bảo vệ.
“Cậu…” Ngô tổng tức đến không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ngồi lên xe điện nghênh ngang rời đi.
“Nhiều tiền như vậy mà còn đi làm shipper, người giàu bây giờ thật là khó hiểu!” Anh Mã lau mồ hôi trên trán.
“Có gì đâu, người càng giàu thì càng rảnh rỗi, nên đang gϊếŧ thời gian thôi.” Người bảo vệ khác nói.
Sau khi trở về quán cafe trên phố đi bộ, Phương Dạ lấy cafe đã đóng gói xong rồi lại tiếp tục đi.
Nếu như hệ thống có liên quan đến việc đi ship, thì dù là có tiền rồi anh cũng không thể bỏ công việc này, nếu không thì làm sao có nhiệm vụ được?
Sau khi đến quán internet cafe Chiến Hào, anh dừng xe điện của mình ở ngoài cửa, sau đó cầm đồ ăn đi vào sảnh.
Quầy lễ tân được trang trí với phong cách khoa học viễn tưởng, một em gái đáng yêu tóc dài đến vai đang chơi trò PUBG, sau khi nhìn thấy Phương Dạ thì lập tức ném con chuột trong tay xuống.
“Sao bây giờ mới đến, tôi sắp đói chết rồi!”
Cô ấy nhận hàng rồi lấy đồ ăn mà mình đặt từ trong túi ra.
“Chúc cô ăn vui vẻ!” Phương Dạ đang định rời đi, em gái đáng yêu đột nhiên gọi anh lại.
“Này, anh có biết chơi trò PUBG không? Chơi giúp tôi một lúc đi.”
“Vậy tôi không từ chối đâu nhé!” Phương Dạ cũng là một người cuồng game, nên vừa nghe thấy vậy đã lập tức đeo tai nghe rồi ngồi xuống.
Em gái đáng yêu ngồi bên cạnh anh, vừa ăn uống vừa xem.
“Cẩn thận!”
“Trong khu nhà có người, mau trốn xa chút!”
“Đừng đi qua cầu, coi chừng có người đang mai phục ở trên cầu…”
Miệng của em gái đáng yêu không ngừng nói, Phương Dạ coi như không nghe thấy, tự mình điều khiển thao tác của nhân vật.
Một khẩu súng 98K bắn trúng đầu từ khoảng cách 300 mét, gϊếŧ 1!
Một quả bom rơi một cách chính xác, gϊếŧ 2!
AKM xả đạn qua một người chơi đang đi xe máy, gϊếŧ 3!
Em gái đáng yêu dần dần không nói gì nữa, cô ấy đã bị thao tác thuần thục của Phương Dạ doạ cho hết hồn.
Trong vòng chung kết cuối cùng, Phương Dạ trong chốc lát đã hạ gục người chơi cuối cùng, giành chiến thắng sau khi gϊếŧ 9 người!
“Mẹ nó!” Em gái đáng yêu không nhịn được mà chửi tục: “Không hổ là người của tổ chức thần bí, thì ra anh là đại thần chơi game PUBG à?”
“Chuyện nhỏ thôi, cô ăn xong rồi thì tôi đi đây.” Phương Dạ bỏ tai nghe ra, đột nhiên lại nghe thấy giọng nữ ngọt ngào.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là một chiếc xe thể thao Lamborghini Veneno Poison.
Chìa khoá ở trong túi của bạn, xe đã dừng ở trước cửa quán internet cafe.”
Thế mà lại nhận được xe thể thao? Được đấy được đấy!
Phương Dạ vui vẻ đẩy cửa quán internet cafe ra,