“Đúng là nói mà không biết ngượng mồm, đừng tưởng anh là đội trưởng đội bóng của trường thì tôi sẽ sợ anh.” Mạnh Hổ rống to trước mặt anh ta.
Hồng Dịch chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó bắt đầu đảo bóng.
Động tác của anh ta làm người khác phải hoa mắt chóng mặt.
Mạnh Hổ chỉ thấy loá một cái, trước mắt đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
“Không hay rồi.” Hồ Phi đang bước loạng choạng chỉ có thể chạy lại đó phòng thủ, nhưng Hồng Dịch vẫn có thể nhẹ nhàng vượt qua anh ta, sau đó nhảy thật cao rồi đưa bóng vào trong rổ, tỷ số là 35-29.
“Đừng nhụt chí, chúng ta có thể làm được.” Mạnh Hổ động viên, Phương Dạ bên ngoài cũng hô hào cổ vũ.
Ba người vẫn có ý chí chiến đấu mạnh mẽ như cũ, nhưng thật đáng tiếc, trận đấu đã rơi vào tình thế một bên có lợi.
Đàm Dập Minh ném quả bóng ra, Mạnh Hổ tiếp lấy bóng, còn chưa kịp xoay người thì đã bị Hồng Dịch cướp mất một cách bất ngờ.
Anh ta trực tiếp tiếp cận đến vạch ba điểm sau đó ném bóng vào rổ, tỷ số được rút ngắn còn 35-32.
Đến lượt quả thứ ba, Mạnh Hổ phải đối mặt với hàng phòng thủ chặt chẽ nên phải vội vàng ghi điểm, nhưng bóng không trúng, để Nhiếp Kiệt cướp được bóng, sau đó chuyển cho Hồng Dịch, anh ta ghi bàn ngay trong vạch ba điểm một lần nữa, tỷ số được san bằng 35-35.
Triệu Hùng lên bóng thành công, 35-37.
Nhiếp Kiệt úp rổ, 35-39.
…
Trong vòng ba phút, ba người Mạnh Hổ không lấy được điểm nào thì thôi, đã thế còn kém đối thủ những 12 điểm.
Sau mỗi lần Hồng Dịch ghi bàn thì trong sân sẽ lập tức truyền đến tiếng reo hò cổ vũ nồng nhiệt, làm cho khí thế của ba người Mạnh Hổ giảm đi rất nhiều.
Bây giờ bọn họ không còn nhiệt huyết như rồng như hổ nữa mà cứ giống như xác chết biết đi trên sân.
Lúc chỉ còn 1 phút 50 giây cuối cùng, Nhiếp Kiệt lại giành được điểm, người phòng thủ là Hồ Phi cũng bị ngã không đứng dậy được.
Va chạm lần này là đúng luật nên Mạnh Hổ không thể nói gì được.
Bây giờ tỷ số trên sân đang là 35-49.
“Tình hình đã rõ ràng rồi, đội Mạnh Hổ thua là cái chắc.” Viên Lâm khẽ thở dài, thật ra thì cô có thiện cảm với Hồ Phi hơn.
Cái người tên Nhiếp Kiệt kia dáng người khổng lồ, vẻ ngoài lại còn xấu xí, nếu phải hẹn hò với anh ta thì thật không cam tâm…
Đỗ Tiểu Mẫn và Trần Quyên cảm thấy không quan trọng lắm, còn ánh mắt của Lương Mộ Linh thì vẫn luôn dán ở trên người Hồng Dịch.
Bây giờ thì đến cả người mù cũng biết cô ấy có thiện cảm với Hồng Dịch.
“Đại ca, chú ba, lần này tôi thật sự không chịu được nữa…” Hồ Phi không đứng lên được, thở hồng hộc nói.
“Đại ca, hay là ta cứ trực tiếp nhận thua đi.” Đàm Dập Minh nói với vẻ mặt đau khổ.
Vốn dĩ đã không có cơ hội thắng, bây giờ chú hai mà ra khỏi sân là không còn vị trí phòng thủ, thế còn đánh đấm mẹ gì nữa?
“Nhận thua? Tao không nghe lầm chứ, ha ha ha ha ha.” Nhiếp Kiệt cười lớn: “Thì ra Mạnh Hổ cũng có thể nói ra những lời như vậy, trước đây tao còn đánh giá mày rất cao, vậy mà.”
“Bọn tao không có người thay thế, không nhận thua thì phải làm thế nào.” Đàm Dập Minh tức giận nói.
“Ai nói không có người thay thế, Phương Dạ không phải là bạn cùng phòng của chúng mày à, để cho thằng ăn bám đó ra sân đi.” Chu Kỳ nói to.
Anh ta cố ý nói to ba chữ “thằng ăn bám”, nhất thời làm cho cổ động viên trên sân cười lớn.
“Ha ha ha ha, thằng ăn bám kia bị quý bà giàu có hút khô, chân của nó mềm mất rồi, còn sức đâu để mà lên sân chơi bóng nữa?”
“Đúng là làm mất mặt trường Hoa Hải chúng ta, sao mấy đứa như mày không nghỉ học luôn đi, nhìn thấy là chướng mắt.”
“Còn phải nói à, người ta có chỗ dựa, còn trực tiếp đi gặp hiệu trưởng để thủ tiêu mảnh giấy kia kìa.”
“Phải nói là quý bà giàu có quyền to mới đúng, chứ liên quan gì đến nó.”
“Nhìn nó cũng hơi đẹp trai chứ mấy, không hiểu quý bà giàu có kia nghĩ gì, tôi cảm thấy Hồng Dịch còn hơn nó cả trăm lần…”
Nghe được những lời bàn tán xôn xao ở khắp nơi, Phương Dạ vẫn không hề có biểu cảm nào khác.
Bọn Nhiếp Kiệt thì đang đứng đó cười toe toét.
“Không uổng công mình bỏ ra mấy chục ngàn,