“Tôi không có hoa mắt đó chứ?”
Đỗ Tiểu Mẫn có chút nghi ngờ cuộc đời.
“Không sai đâu, cậu không gõ để tôi gõ!” Trần Quyên nói.
“Gấp cái gì, mỗi người năm mươi lần là được rồi.
”
“OK!”
Keeng keeng keeng keeng keeng keeng keeng…
Tất cả mọi người đều vô cùng chăm chú đếm từng tiếng chiêng vang lên, quản lý ca trực càng sợ mình sẽ bỏ sót, chuyện này thật sự là có liên quan mật thiết tới phần trăm hoa hồng của mình đó nha!
“Hóa ra là anh ta…” Tô Diệu Anh đứng ở tầng hai của quán bar, lặng im nhìn chăm chú về phía Phương Dạ đang phát tín hiệu, nói: “Không ngờ thật là có nhiều tiền ghê nhỉ, chiếc Poison bên ngoài kia hẳn tám mươi phần trăm là của anh ta rồi, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha!”
Sau khi kết thúc một trăm hồi chiêng, bầu không khí bên trong quán bar ngập tràn mùi suиɠ sướиɠ.
Bởi vì khi hồi chiêng đạt tới số lượng nhiều, chủ quán Tô Diệu Anh đã có tuyên bố sẽ miễn phí toàn bộ, kể cả rượu, ai muốn uống loại nào thì cứ uống thoải mái.
“Cậu chủ Vương, còn… Còn muốn tiếp tục chứ ạ?” Âu Dương Hoa lén gọi điện thoại cho Vương Cường, trán toát đầy mồ hôi hột.
“Tiếp tục cái khỉ gì nữa, cái tên Phương Dạ đó là thằng điên, một lần là mười triệu đó, mẹ kiếp làm gì có ai dư tiền như thế rảnh rỗi chơi với nó?” Vương Cường tức muốn hộc máu, nói: “Đêm nay chịu thua, rút lui!”
Mặc dù anh ta là cậu chủ nhà họ Vương, nhưng tiền tiêu mỗi tháng cũng có giới hạn, làm gì đỡ được đòn tấn công biếи ŧɦái của Phương Dạ chứ?
“Sao hả, không tiếp?” Phương Dạ nhìn thấy Âu Dương Hoa buông điện thoại xuống bèn mỉm cười hỏi.
“Tôi chịu thua!” Âu Dương Hoa cũng rất dứt khoát: “Tóc đỏ, cởϊ qυầи áo ra, thả rông chạy quanh quán bar đi.
”
“Hả? Anh Hoa, thật sự phải chạy ạ?” Tóc đỏ đau khổ nói.
“Không chạy cũng được, vậy số tiền gõ chiêng hơn ba triệu vừa nãy giao hết cho cậu, tôi chạy được chưa?” Âu Dương Hoa cũng không màng tới nữa, bây giờ phía bên ngoài cũng không có người, chạy một vòng gỡ được ba triệu tệ, cuộc giao dịch này coi như cũng đáng giá rồi!
“Em chạy, em chạy là được chứ gì!” Tóc đỏ mặt như đưa đám, đi ra ngoài.
Âu Dương Hoa thoáng nhìn qua Phương Dạ bằng ánh mắt oán hận, sau đó cũng xoay người đi về phía Vương Cường.
“Phương Dạ, chú bỏ ra mười mấy triệu để cái tên đó chạy thả rông một vòng, có phải là lỗ quá rồi không?” Mạnh Hổ có hơi chua xót cho anh, phải ăn bám bao lâu mới kiếm được số tiền lớn như vậy chứ?
“Tiền là phù du, xài xong thì mình kiếm lại thôi.
” Phương Dạ cười híp mắt chuyển tiền cho ba cô gái, tổng cộng là hai triệu tệ, không thiếu một xu!
Sau khi nhìn thấy thông báo biến động số dư, Đỗ Tiểu Mẫn trợn to hai mắt: “Phương Dạ, cậu… Cậu thật sự là cho tiền chúng tôi sao?”
“Chứ còn sao nữa, tôi là người đã nói được thì sẽ làm được.
” Phương Dạ cười đáp: “Thấy mấy cậu cũng mệt lả rồi, tôi cảm thấy hai triệu tiền hoa hồng này rất xứng đáng, nhưng mà tôi còn có một đề nghị.
”
Viên Lâm cười nói: “Đề nghị gì?”
“Ba tên bạn cùng phòng của tôi cũng ổn áp lắm, chí ít thì tốt hơn nhiều so với đám người Nhiếp Kiệt đó, mấy cậu suy nghĩ chút đi nha?”
Ba cô gái e thẹn gật đầu…
Phương Dạ khẽ thở phào, mấy anh em à, anh chỉ có thể giúp mấy chú tới đây thôi đó…
Hồ Phi bỗng đi tới, thấp giọng nói: “Chú tư, chú thật sự có nhiều tiền dữ vậy sao? Nhân dịp bây giờ người ta còn chưa tính tiền xong, hay là chúng ta chuồn nhé?”
“Yên tâm đi, anh tự có chừng mực, không cần chuồn.
” Phương Dạ bày ra một vẻ dửng dưng đáp.
Nhìn thấy thần sắc của người kia vô cùng bình tĩnh, trong đầu Đàm Dập Minh bỗng nghiệm ra được gì đó, nói: “Chú tư, chẳng lẽ chú là…”
"Á đệt, bị chú phát hiện ra rồi?” Phương Dạ giả vờ bày ra dáng vẻ kinh ngạc, cố ý nhỏ giọng nói tới: “Đã vậy thì anh cũng chỉ có thể nói thẳng ra luôn, thực ra anh là…”
“Là gì?” Cả đám đồng thanh hỏi.
“Mồi chiêng!”
“Phụt ha ha ha ha!”
Ngay lập tức, đám người của Viên Lâm phì cười sảng khoái.
Mấy chiêu trò mồi chài lừa bịp như mồi rượu, mồi cơm, mồi thuốc gì đó đều đã thấy nhiều lắm rồi, nhưng bọn họ thật sự vẫn chưa từng nghe nói tới khái niệm “mồi chiêng”.
Đúng lúc này, Tô Diệu Anh cùng với một người quản lý trực ca đi tới.
“Xinh quá đi mất!" Ba người nhóm Mạnh Hổ đều nhìn đến