Hai người đã quyết định luật chơi ba ván thắng hai, một bạn học nam đảm nhiệm nhân vật trọng tài, sau khi ném đồng xu, trận đầu tiên do Phương Dạ giao bóng.
Nhìn thấy đối phương mang dép lào, mặc quần đùi thi đấu, Quản Du vừa phẫn nộ vừa vui mừng.
Phẫn nộ là vì Phương Dạ dám xem thường môn thể thao này, vui mừng là vì bản thân đã nắm chắc chiến thắng.
Dám mang dép lào đánh tennis, nếu mình không hành cho cậu ta hai con 0 điểm chẳng phải là phụ lòng khoảng thời gian hơn mười năm luyện tập của mình sao?
Lúc nhìn thấy Phương Dạ tùy tiện ném bóng lên, trong lòng Quản Du cười lạnh, đây hoàn toàn là cách ném bóng của người ngoài ngành, tên này ra vẻ quá mức rồi, thì ra cậu ta không hề biết chơi tennis!
Các bạn học ở đây ít nhiều cũng hiểu biết đôi chút về tennis, sau khi nhìn thấy tư thế giao bóng của Phương Dạ, bọn họ đều thấy Phương Dạ không thể thắng được.
Quả bóng được ném lên hơi cao, mà còn nghiêng rất nghiêm trọng, có ảnh hưởng lớn đến tốc độ và sức mạnh khi giao bóng.
Triệu Tuyết che miệng cười: “Nghiên Nhi, người bạn trai này của cậu đúng là giàu thật, nhưng hình như không hề biết gì về tennis cả…”
Nhưng rồi sau đó, nụ cười của cô ta ngừng lại.
Bùm!
Cây vợt của Phương Dạ hóa thành tàn ảnh mạnh mẽ đánh vào bóng, âm thanh như tiếng súng nổ lập tức vang khắp sân.
Quản Du vẫn chưa kịp phản ứng lại, chiếc bóng tennis kia đã đập xuống sân, để lại một hố nhỏ và bay ra bên ngoài!
Mọi người chìm vào tĩnh lặng, cho đến khi cây vợt trong tay Phương Dạ “rắc” một tiếng gãy làm đôi mới kéo bọn họ trở lại từ trạng thái ngớ cả người ra.
Tên… tên này là quái vậy sao, chỉ một cái đánh mà đã làm gãy chiếc vợt tennis rồi, rốt cuộc lực tay của cậu ta đáng sợ đến mức nào vậy?
Trọng tài cuối cùng cũng nhớ ra chức trách của mình, giơ tay ra hiệu, nói: “1… 15:0!”
“Xin lỗi, dùng lực hơi quá rồi.
” Phương Dạ khiêm tốn cười, sau đó đưa chiếc vợt đã gãy cho Dương Lâm.
“Cậu chủ, đây là chiếc vợt làm thủ công của đại sư Wilson ở nước Úc, có giá hai mười nghìn đô một chiếc đó, cậu hãy nhẹ tay lại đi.
” Dương Lâm cười khổ.
“Cũng đâu đắt lắm đâu…”
“Đúng là không đắt thật, nhưng bây giờ chỉ còn lại một chiếc này thôi!” Dương Lâm nhắc nhở: “Nếu chiếc vợt này mà gãy nữa, cậu chỉ có thể dùng hàng chợ tầm thường thôi đó.
”
Phương Dạ toát mồ hôi: “Vậy tôi sẽ cố nhẹ nhàng lại chút.
”
“Mới nãy là ảo giác thôi đúng không? Đúng, chắc chắn là ảo giác!” Quản Du lẩm bẩm một mình với vẻ mặt không thể tin nổi, trái bóng lúc nãy chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy một chút dấu vết bay ngang của nó, trên thế giới này sao lại có quả bóng đath tốc độ nhanh như vậy chứ, chắc chắn là bản thân bị ảo giác rồi!
“Nhìn kĩ đi, tôi lại giao bóng đây.
” Phương Dạ cười tít mắt, ném nhẹ một quả bóng khác lên.
Mình là người hạng 5 toàn quốc, sao có thể không nhìn kĩ được một tên ngoài ngành giao bóng chứ? Bình tĩnh lại, chắc chắn là do ban nãy uống nhiều rượu quá nên mới không tập trung được…
Quản Du lấy lại ý chí chiến đấu, tập trung tinh thần quan sát động tác của đối phương.
“Lần này ổn rồi, nhìn ánh mắt đó có thể thấy anh Du đã bắt đầu nghiêm túc rồi!” Từ Nguyên khen ngợi: “Ban nãy, Phương Dạ đánh bất ngờ nên mới thắng được một trái thôi, bây giờ chắc chắn không còn cơ hội đó đâu.
”
Lý Minh cũng nói: “Đương nhiên rồi, biệt hiệu của anh Du là gì chứ, là hoàng tử tennis được công nhận đó, cả cái thành phố Hoa Hải cũng không tìm được ai giỏi hơn anh ấy đâu!”
Động tác lần này của Phương Dạ quả nhiên đã dịu dàng hơn rất nhiều, đa số mọi người đều nhìn thấy rõ phương hướng của chiếc vợt, nhưng tốc độ trái bóng tennis vẫn nhanh đến lạ thường, Quản Du vừa bước chân phải lên chuẩn bị chặn bóng, thì trái bóng đã bay ra khỏi sân rồi…
Phương Dạ thắng thêm một trái, 30:0!
Sau khi giao bóng xong, anh cầm chiếc vợt kiểm tra kỹ càng, vẫn ổn vẫn ổn, chưa hư…
Nếu như nói trái đầu tiên là do may mắn, vậy thì trái thứ hai