Nghe thấy giọng nói của đối phương còn mang theo cả tiếng khóc, rốt cuộc Phương Dạ cũng thả lỏng tay chân.
Từ Lệ lấy được tự do cúi đầu xem xét, thấy cổ tay đã có vết bầm.
Tên này thực đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.
Từ Lệ căm hận xoa nhẹ cổ tay, nếu không phải nơi này quá nhiều người, chắc chắn cô ta sẽ rút súng ra chế trụ Phương Dạ, sau đó hành hạ anh một trận, mặc kệ anh có phải là tỷ phú hay không, thì cũng xử lý xong rồi.
“Phương Dạ, anh có dám đánh tay đôi với tôi không?”
“Thế nào? Bị tôi hành còn chưa đủ sao?” Phương Dạ lạnh lùng cười nói: “Chỉ cần cô không đánh lén thì lúc nào tôi cũng có thể cùng cô.
”
“Được, vậy ba ngày sau, anh đến chỗ này tìm tôi, chúng ta so đấu một trận.
” Từ Lệ đưa ra một tờ áp phích.
Phương Dạ nhận lấy xem xét, bên trên có in năm chữ to “Phòng quyền anh Hoắc gia”.
“Được, hy vọng đến lúc đó cô không bị hành đến phát khóc.
”
“Anh…”
“Đội trưởng, mục tiêu đã xuất hiện.
” Phùng Khang vẫn luôn quan sát tòa nhà đối diện đột nhiên lên tiếng.
Từ Lệ và Phương Dạ theo giọng nói nhìn lại, chỉ lấy một người đàn ông đeo khẩu trang mặc áo khoác lén lén lút lút đi vào trong tòa nhà.
“Ông ta là Mã Bang Địch?” Phương Dạ chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng của đối phương đã nhận ra ông ta.
“Xem ra anh cũng có mắt nhìn đấy.
” Từ Lệ hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Cường, cậu lập tức gọi người đến hỗ trợ, tôi đi trước xem thế nào.
”
Phùng Khang nói: “Đội trưởng, nhưng ông ta là tội phạm trốn trại cực kỳ hung ác, hơn nữa rất có thể trên người còn đang giấu súng, một mình cô thì quá nguy hiểm, hay là đợi chi viện rồi đi?”
“Yên tâm đi, tôi đi lên thăm dò vị trí, anh giữ ở đây đợi chi viện.
”
“Từ sắt… cô Từ, hay là tôi đi cùng cô một chuyến?” Phương Dạ tự đề cử mình nói: “Áo gi-le mà tôi mặc có thể che chắn rất tốt, cô cảm thấy thế nào?”
Từ Lệ từ chối: “Không được, Mã Bang Địch nhận ra anh.
”
Phương Dạ đội mũ bảo hiểm lên: “Như vậy không phải được rồi sao?”
Thấy đối phương còn do dự, anh lại nói: “Ông ta còn chưa thoát khỏi thành phố Hoa Hải, chắc chắn vẫn còn muốn tiến hành báo thù tôi và Hạ Vi, về cả công và tư, tôi đều không thể để mặc cho ông ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
”
Phùng Khang cũng khuyên giải nói: “Đội trưởng, bản lĩnh của anh Phương không tồi, có anh ấy ở đây tôi cũng có chút yên tâm, cô cứ đồng ý đi.
”
“Được, có điều sau khi tiến vào, tất cả đều phải nghe tôi chỉ huy.
”
“Không vấn đề!”
Phương Dạ nhanh chóng lấy túi hàng ở trong ngực của Phùng Khang về: “Mượn dùng tạm, trả lại cho anh sau.
”
“Tôi còn chưa uống đâu…”
“Tối nay uống sau.
”
Hai người một trước một sau tiến vào trong tòa nhà, sớm đã không thấy Mã Bang Địch đâu, Từ Lệ đặt thẻ cảnh sát lên trên bàn lễ tân.
“Chào cô, xin hỏi có việc gì không ạ?” Người đàn ông lễ tân hỏi.
“Cái người vừa đi vào lên tầng mấy?”
“Hình như là tầng ba hoặc bốn, tôi không nhớ rõ lắm.
”
“Có thể kiểm tra camera giám sát xem ông ta đi lên tầng mấy một chút được không?”
“Ngại quá, hầu hết camera giám sát trên tầng đều đã hỏng.
”
Từ Lệ tiếc nuối, chỉ có thể cùng Phương Dạ lên tầng ba xem trước.
Sau khi nhìn thấy hai người đi vào thang máy, người đàn ông lễ tân lén lút gửi một tin nhắn trong điện thoại.
Sau khi nhận được tin nhắn, Mã Bang Địch vừa ngồi xuống ăn mỳ lập tức đứng lên.
“Anh Địch, có chuyện gì sao?” A Hổ đang lau súng cũng cảnh giác.
“Có cảnh sát lên đây, chúng ta mau đi thôi.
”
Hai người đặt túi hành lý đã chuẩn bị trước đó lên vai, sau đó bình tĩnh mở cửa rời đi…
Trong thang máy, Từ Lệ trực tiếp ấn nút của tầng tám.
Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Không phải nói lên tầng ba sao?”
“Người đàn ông kia nói dối.
” Từ Lệ nói một cách thản nhiên: “Một thang máy khác rõ ràng dừng ở tầng tám, khi nãy không có ai ra vào chung cư, Mã Bang Địch nhất định là ở tầng tám.
”
“Ngộ nhỡ cô đoán nhầm thì sao?”
“Nếu đoán sai, vậy lát nữa khi chúng ta ra khỏi thang máy sẽ không có nguy hiểm gì.
” Từ Lệ rút khẩu súng bên hông ra, sau đó lên cò răng rắc.
“Lát nữa anh đứng bên trong áp sát vào tường, tuyệt đối đừng thò đầu ra!” Cô ta dặn dò: “Mã Bang Địch