“Rõ ràng là cậu có ý đồ bất chính, doạ cho đối tượng xem mắt của tôi bỏ chạy mất rồi, mẹ tôi sẽ tha cho tôi sao?”
“Ha ha ha, nói cũng phải…”
Cuối cùng Hạ Vi cũng không định mượn xe, nên Phương Dạ cũng đành bỏ qua.
Cũng đúng lúc ngày mai chính là ngày tổ chức triển lãm xe quốc tế nên anh cũng không cần phải xin nghỉ.
Mấy đơn hàng đặt cơm sau đó cũng không có gì cần đặc biệt chú ý nên sau khi tan ca, Phương Dạ gửi cho Ôn Hinh một đoạn tin nhắn.
“Có ở quán Internet cà phê không? Đêm nay gánh cô lên top 1 PUBG.
”
Đối phương lập tức trả lời tin nhắn: “Có có có, khi nào anh đến vậy?”
Phương Dạ chỉ nhìn vào tin nhắn qua màn hình di động cũng có thể cảm nhận được tậm trạng vui vẻ của đối phương.
“Lát nữa tôi sẽ qua, để tôi lên gọi thêm mấy người bạn cũng phòng nữa.
”
“Ok, tôi ở đây chờ anh!”
Sau khi Ôn Hinh đặt điện thoại xuống thì vui đến phát điên, suýt chút nữa đã ném cả màn hình thu ngân xuống đất luôn, dọa nữ quản lý của quán internet cà phê sợ đến thót tim, phải vội chạy đến đỡ lấy.
“Bà chủ Hinh, có chuyện gì mà vui đến mức này?”
“Nam thần của tôi… A không không không, bạn của tôi rủ tôi chơi PUBG!” Ôn Hinh mặt mày hớn hở nói: “Mau gọi người dọn dẹp phòng bao số một thật sạch sẽ đi, tuyệt đối không được để lại chút bụi bẩn và mùi lạ nào đâu đấy!”
Không phải chỉ là đến chơi game thôi sao, có cần phải vui đến mức đó hay không, câu lỡ miệng đó mới là thật chứ gì?
Nữ quản lý quán internet cà phê len lén cười trộm, nhưng vẫn rất tốt bụng nhắc nhở nói: “Bà chủ Hinh lại quên rồi, phòng bao số một hôm nay đã có người bao mất rồi, lát nữa những người đó sẽ đến đây, còn nói rõ là muốn gặp mặt cô nữa đấy.
”
“Cái gì, có người đặt trước rồi? Vậy lát nữa cô thông báo huỷ đặt phòng cho nhóm khách đó.
” Ôn Hinh phớt lờ câu cuối cùng, không chút do dự nói với nữ quản lý: “Cô thông báo cho bọn họ đổi phòng khác đi, nếu không thì trả lại tiền cọc cũng được, tóm lại là phòng bao số một nhất định phải còn trống!”
Nữ quản lý nói giọng yếu ớt: “Bà chủ Hinh à, vị khách đó là cậu Lưu đó, anh ta mà biết chắc chắn sẽ nổi giận đấy, không thì cô đổi sang phòng khác đi, tiện nghi của phòng số hai cũng không kém hơn bao nhiêu…”
Cậu Lưu mà cô ấy nói có tên là Lưu Vũ, là em họ của Lưu Phỉ, trước đây cũng đã đến quán Internet cà phê vài lần rồi, nhưng chưa từng gặp trực tiếp Ôn Hinh lần nào cả.
Ôn Hinh vẫn kiên định như cũ, dứt khoát nói: “Không được, mỗi lần Phương Dạ đến đều là phòng bao số một, lỡ như anh ấy không thích phòng số hai thì phải làm sao? Còn cậu Lưu gì đó mà nổi giận thì cứ kéo vào sổ đen luôn là được, ngay cả cửa còn không vào được, để xem anh ta còn kiêu ngạo được không!
Chuyện này… Dường như người kiêu ngạo là bà chủ mới đúng đấy?
Nữ quản lý cười khổ nói: “Nhưng… Nhưng hôm nay anh ta vừa đóng phí thêm mười vạn nữa đấy!”
“Tên này đóng nhiều phí như vậy làm gì chứ? Trả lại cho anh ta là được.
”
Ôn Hinh cười vẻ khinh thường, cũng chỉ mười vạn thôi mà?
“Gần đây chúng ta đang tổ chức hoạt động, đóng bao nhiêu trả lại bấy nhiêu thì…”
“Vậy trả lại cho anh ta hai mươi vạn, được rồi, chuyện nhỏ này cứ quyết định như vậy đi!”
“… Được.
”
Sau khi gọi điện cho lão đại Mạnh Hổ thì anh ta nói là sẽ lái xe đến khu thương mại gặp mặt, mười phút sau, hai người đều dọa sợ bởi vẻ ngoài hầm hố của chiếc Dart Kombat đang đến gần, ngay cả tài xế cũng phải xuống xe để chụp vài bức ảnh.
Sau khi sửng sốt cả buổi thì Đàm Dập Minh mới nghẹn ra được một câu: “Chú tư, có phải có quý bà giàu có nào ở nước Tô bao nuôi chú không, còn mua cho chú chiếc xe hầm hố như vậy?”
Phương Dạ: “…”
Mạnh Hổ ngạc nhiên nói: “Chú ba, nước nào cũng có quý bà giàu có cả, sao chú nhất định phải nói là nước Tô cơ chứ?”
Đàm Dập Minh nói chắc nịch: “Bởi vì chiếc Dart Kombat này là của nước Tô, mấy quý bà giàu có ở nước ta sẽ không chọn nó đâu bởi vì khác biệt thẩm mỹ quá lớn rồi!”
“Thì ra là thế!” Mạnh Hổ nghiêm túc gật đầu: “Chú tư, chú mở rộng kinh doanh sang nước Tô từ khi nào vậy, sao không mang anh em theo cùng chứ?”
“Mở rộng cái đầu chú, anh đến nước Tô làm gì chứ?” Phương Dạ nghe nãy giờ đã phiền muốn chết rồi: “Đừng có mở miệng ra là quý bà giàu có, rốt cuộc thì hai người có đi hay không?”
“Đi đi đi!” Hai người ha ha cười, rồi nhanh chóng leo lên xe.
“À đúng rồi, sao chú hai không tới vậy?”
Đàm Dập Minh nói giọng hậm hực: “Chú ta đang trải qua thế giới hai người với Viên Lâm rồi, còn tâm trạng nào mà chơi trò chơi chứ, chơi bạn gái không tốt hơn sao?”
“Vậy sao hai ngươi các chú không hẹn bạn gái đi?” Phương Dạ lại hỏi: “Chẳng lẽ tối hôm đó cả hai người đều thất bại hết à?”
“Phi phi phi, có chú mới thất bại!” Mạnh Hổ giả vờ tức giận nói: “Quyên Quyên của anh hôm nay đi thực tập rồi, không thì ai rảnh đi chơi với chú chứ?”
Phương Dạ nghe vậy thì âm thầm vui trong lòng, xem ra lão đại rất thuận lợi, còn gọi Quyên Quyên nữa chứ.
“Tiểu Mẫn nhà anh có tiết tự học buổi tối nữa nên anh không thể chơi suốt đêm với mấy chú được đâu, trước mười một giờ phải về để đón cô ấy tan học nữa.
” Đàm Dập Minh cũng nói với vẻ mặt đắc ý.
“Đúng vậy, anh cũng không thể chơi qua đêm được, trước khi ngủ còn phải video call với Quyên Quyên nữa…”
“Sao anh có dự cảm hai người sẽ trở thành hai tên bị vợ quản nghiêm chứ?” Phương Dạ vô cùng mừng rỡ nhận ra hai tên cao lớn thô kệch này cũng có khả năng này nữa…
Ôn Hinh đứng bên ngoài quán Internet cà phê cứ nhón chân