Hạ Vi nhíu mày nói: “Anh vẫn nên mau đi đi, bạn trai tôi thật sự sắp đến rồi.”
“Đến thì đến, tôi cũng muốn gặp người còn giàu có hơn tôi.” Lúc Ngụy Dương đang dây dưa không dứt, một chiếc xe điện dừng ở trước cửa tiệm trà sữa két một tiếng.
Trong lòng Hạ Vi thầm hét, Phương Dạ à Phương Dạ, tại sao hôm nay cậu lại không lái chiếc Poison đến đây chứ?
Phương Dạ mặc áo gile vừa cởi nón bảo hiểm, đang định mỉm cười chào hỏi, Hạ Vi đã giành trước một bước mà ôm lấy cánh tay anh.
“Anh yêu, sao giờ anh mới đến?”
Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Phương Dạ đang ngây ra, Hạ Vi lén chớp chớp mắt với anh.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Dương cầm bó hoa, trong lòng anh đột nhiên hơi hiểu ra.
“Oh, hôm nay tan học hơi trễ.” Phương Dạ mỉm cười nói: “Tiểu Vi à, ông chú này là?”
“Tôi tên Ngụy Dương, là đối tượng xem mắt ngày hôm qua của Vi Vi.” Nguỵ Dương chủ động tự giới thiệu: “Xin hỏi cậu là bạn trai của cô ấy sao?”
“Không sai, tôi tên Phương Dạ.” Phương Dạ nói: “Bởi vì Tiểu Vi da mặt mỏng, nên trước đó vẫn chưa nói chuyện này với người trong nhà, rất xin lỗi.”
Vẻ mặt Ngụy Dương xẹt qua một tia khinh thường: “Cậu em, nhìn chiếc xe điện này thì có vẻ cậu là một shipper?”
Phương Dạ gật gật đầu: “Không sai, tôi là một shipper.
Tôi không có bản lĩnh gì, cũng không có gì để theo đuổi, chỉ có thể làm shipper để nuôi sống bản thân.”
Hạ Vi nghe thấy thì suýt nữa đã phì cười thành tiếng, véo đùi mình một cái mới cố gắng nhịn lại được.
“Vi Vi nói cậu rất giàu có?”
“Hả?” Phương Dạ liếc Hạ Vi một cái, chỉ thấy chị ấy điên cuồng nháy mắt, khoé mắt cũng sắp rút gân rồi.
“Cũng tạm, xem như có chút tiền tích góp.”
“Vậy cậu có nhà ở Hoa Hải không?”
Phương Dạ khiêm tốn nói: “Có, ở gần Lương Thôn.”
Lương Thôn? Đó không phải là một làng chài nhỏ sao? Trong đó chỉ toàn là nhà cho thuê giá rẻ!
Ngụy Dương đột nhiên vui vẻ.
Bởi vì làm ăn nên anh ta cũng thường xuyên chạy đến Hoa Hải, cũng xem như là có chút hiểu biết về Lương Thôn.
“Vậy cậu có xe không?”
“Có chứ, có mấy chiếc đấy.”
Còn mấy chiếc, mấy chiếc xe điện sao?
Trong lòng Nguỵ Dương lại càng khinh thường Phương Dạ hơn.
Hạ Vi thấy ánh mắt của Nguỵ Dương ngày càng khinh thường Phương Dạ, không nhịn được mà thấy sốt ruột, đột nhiên hỏi: “Anh yêu, tại sao hôm nay anh không lái chiếc Lamborghini đến vậy?”
“Sàn xe của chiếc đó thấp quá, không tiện để đi ship.”
“Ha ha ha ha ha!” Nguỵ Dương đột nhiên cười lớn.
“Hạ Vi à Hạ Vi, hai người đừng có diễn kịch nữa, đến Lamborghini cũng chém gió ra được, sao lúc nãy không nói mình ở biệt thự view biển luôn đi?”
Phương Dạ cười khổ nói: “À… tôi thật sự ở biệt thự view biển.”
“Đủ rồi, ai mà không biết chém gió chứ?” Cuối cùng, Ngụy Dương không nghe nổi nữa: “Cậu nói tôi nghe xem lương một tháng của cậu là bao nhiêu?”
“Ba ngàn.”
“Ba ngàn? Ha ha ha ha, đến lương của bà nấu cơm trong công xưởng của tôi còn cao hơn cậu, cậu dựa vào đâu mà nói mình lái xe thể thao, ở biệt thự? Chẳng lẽ mấy thứ đó là do gió thổi đến à?”
Phương Dạ thì thầm một câu: Cũng không khác gió thổi đến mấy…
“Có thấy xe tôi không, Lexus UX mới nhất, giảm giá còn bốn mươi tám vạn, cậu nói xem có mắc không?”
“Hả… khá mắc đấy.”
“Đối với cậu đương nhiên là mắc rồi.
Cho dù không ăn không uống, ít nhất cậu cũng phải làm công mười bốn năm mới mua nổi.
Mà cho dù mua nổi, cậu cũng chắc chắn không nuôi nổi!” Nguỵ Dương đắc ý nói: “Mặc dù tôi không phải là người giàu có gì, nhưng trong tay tôi cũng nuôi mấy trăm người, nhà xe công xưởng đều có, chắc chắn có thể cho Vi Vi một cuộc sống hạnh phúc an nhàn.
Còn cậu thì sao, ngoại trừ chiếc xe điện rách nát đó ra, cậu có thể cho cô ấy cái gì?”
Phương Dạ cười lạnh nói: “Theo như anh nói, cô ấy chỉ cần tiền là có thể hạnh phúc rồi sao?”
“Không sai, trong xã hội này, tiền bạc mới là cội nguồn của hạnh phúc!” Nguỵ Dương nói: “Nếu tôi không đoán sai, cậu vốn dĩ không phải là bạn trai của Vi Vi, cậu chỉ là lá chắn đáng thương mà thôi!”
Phương Dạ ngạc nhiên,