Phương Dạ đang nhóm lửa cho bếp lò bên trong không cần ngẩng đầu lên cũng biết người tới khẳng định là Phương Như Long.
Phương Như Long người thật lại không được như tên gọi, chưa tốt nghiệp trung học đã bỏ học đi làm côn đồ.
Ỷ vào việc mình là chi trên trong dòng họ Phương, có qua lại thân thiết với con trai trưởng họ là Phương Hằng, trong vòng mười tám dặm trong thôn cực kì ngang ngược hống hách, không ai dám trêu chọc vào.
Phương Dạ khi còn bé đã từng chịu không ít đau khổ với anh ta, mãi sau này khi cha trông nom việc nhà đưa anh vào trong huyện mới xem như thoát ra khỏi bể khổ.
Phương Dạ bây giờ nào giống như xưa nữa, đương nhiên không cần dè chừng anh ta, trong lòng đã âm thầm quyết định xong, nếu như Phương Như Long dám động đến mình, thì anh cũng không ngại cùng anh ta tính toán nợ cũ năm xưa!
Những người khác thấy người đến là tên sao chổi Phương Như Long này, tất cả đều câm như hến, lẳng lặng cúi đầu làm việc, ngay cả liếc nhìn cũng không dám nhìn anh ta một cái, sợ dẫn tới phiền phức.
Phương Như Long có tiếng là vui buồn thất thường kèm cả thần kinh có vấn đề, thấy ai hơi không vừa mắt lập tức sẽ nổi trận lôi đình, rồi bắt lấy người đó hành hạ một trận tàn bạo, bị đánh thôi là còn nhẹ!
“Còn nhóm lửa làm cái đếch gì, đọc sách cho lắm ngu cả người, mau tới đây bóp chân đấm lưng cho ông nội mày nào!” Phương Như Long thấy Phương Dạ không lên tiếng, lập tức chỉ vào mặt anh, chửi mắng ầm ĩ.
Một người khoảng ba mươi tuổi, Phương Đại Sơn, nhìn thấy vậy thì hơi ngứa mắt, cất lời: “Như Long, Phương Dạ đang nhóm lửa, cậu đừng làm khó cậu ấy.”
Bốp!
Dường như không có dấu hiệu gì báo trước, Phương Như Long đã tát cho Phương Đại Sơn một cái thật mạnh, ngã nhào xuống nền đất, rồi một chân đạp mạnh lên trên lưng Phương Đại Sơn.
“Phương Đại Sơn, đừng tưởng rằng lớn hơn tao mấy tuổi là có thể ở trước mặt tao diễu võ giương oai, mày chỉ là chi dưới thôi, không có tư cách này!” Phương Như Long cúi người xuống, dùng tay vỗ mạnh vào vùng quan trọng trên mặt của Phương Đại Sơn.
Phương Dạ đứng bật dậy, biểu cảm cực kì bình tĩnh nhìn Phương Như Long.
“Bỏ cái chân thối của anh ra.”
Phương Như Long giả vờ nói: “Mày nói cái gì cơ? Mày nói nhỏ quá tao không nghe được gì, nói to lên xem nào?”
Phương Dạ đột nhiên ra tay nhanh như chớp, nắm lấy một bên tai của anh ta, rồi vặn cho một cái thật mạnh.
Phương Như Long đau đớn đến mức gào thét lên, nhanh chóng nhấc chân ra khỏi người Phương Đại Sơn.
“Đau quá, đau quá, buông tao ra ngay!”
Tất cả những người làm việc vặt đều ngơ ngác đờ đẫn, bọn họ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Phương Dạ lại dám trực tiếp ra tay.
Phải biết rằng quy định của dòng họ Phương cực kì nghiêm khắc, địa vị của chi trên vô cùng cao, cách xa chi dưới, cho dù như thế nào, chi dưới dám động đến chi trên là điều tối kỵ!
Phương Dạ thản nhiên nói: “Cái tai này của anh cái gì cũng không nghe được, có lẽ là bị bụi bẩn bít lại rồi, anh có muốn tôi hộ anh làm sạch một cái không?”
Trên tai như là đang bị kìm nhổ đinh kẹp thật chặt, Phương Như Long không dám dùng sức giãy dụa, đau đến chảy nước mắt, nhưng miệng anh ta vẫn cứng cỏi: “Phương Dạ… mày, cái thằng ranh con, có bản lĩnh thì bỏ tay ra, xem ông mày đạp mày quay về trong bụng mẹ!”
“Được thôi, tôi thả tay đây.” Phương Dạ cười nhạt một tiếng, thật sự là buông tay ra.
Phương Như Long được trả lại tự do, còn đang dự định sẽ đạp một cái thật mạnh vào Phương Dạ, thì trên cổ đột nhiên bị xiết chặt, thì ra Phương Dạ lại ra tay lần nữa, bóp lấy cổ anh ta rồi chậm rãi nhấc lên.
Chứng kiến cảnh Phương Như Long ít nhất cũng nặng bảy mươi đến tám mươi cân bị Phương Dạ gầy yếu chỉ dùng một cánh tay đã nhấc lên khỏi mặt đất, những người khác ngạc nhiên tới mức rớt cằm.
Khỏe đến cỡ nào đây!
Phương Như Long gần như không thể thở nổi, khuôn mặt bị nghẹn khí đỏ bừng bừng, hai chân đạp loạn xạ, nhưng mà Phương Dạ cực kì vững vàng, vẫn tiếp tục duy trì tư thế đó.
Phương Đại Sơn đứng dậy xong rồi còn cầu xin ngược lại cho Phương Như Long: “Phương Dạ, đừng làm lớn chuyện sau này khó