Cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng.
"Anh qua đây ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh” Hiểu Hiểu đưa ngón tay ngoắc ngoắc Cao Tiệm Phi.
Cũng may, ánh mắt của Hiểu Hiểu rất thuần khiết, không có bất luận đường ngang ngõ tắt gì chứa ở bên trong.
Cao Tiệm Phi do dự một chút, sau đó cũng đến ngồi bên cạnh Hiểu Hiểu, một mùi thơm xà phòng nhàn nhạt từ người Hiểu Hiểu nhẹ nhàng tóat ra, quanh quẩn bên mũi Cao Tiệm Phi, rất dễ chịu.
"Có chuyện gì vậy, cô nói đi?" Cao Tiệm Phi hỏi.
"Kẻ xấu, anh có thể giúp tôi một chuyện hay không?” Hiểu Hiểu nói.
"Giúp chuyện gì?" Trong lòng Cao Tiệm Phi buồn bực, Hiểu Hiểu bản lĩnh lớn, là một hiệp nữ, còn cần mình giúp đỡ gì đây?
"Kẻ xấu, lúc anh có thời gian rảnh có thể giúp dạy chữ cho tôi không?” Trong đôi mắt Hiểu Hiểu hiện ra thần sắc hy vọng và khát vọng mãnh liệt.
"Dạy chữ à?" Cao Tiệm Phi kinh ngạc: "Cô không biết chữ?”
"Đúng vậy!" Hiểu Hiểu gật đầu: "Tôi không được đi học, từ khi còn bé cha đã bắt tôi luyện võ, vì thế đã tập võ từ nhỏ nên không có thời gian đi học.
Hiện tại tôi muốn học chữ, anh dạy tôi đựơc không?"
Hiểu Hiểu nói rất chân thành, không phải đang nói giỡn, tuyệt đối không phải đang nói giỡn!
Mù chữ.
Không đi học!
Cao Tiệm Phi ngạc nhiên sững người.
Trước đây hắn cũng không biết mù chữ là ra sao, thế nhưng hiện tại rốt cuộc cũng nhìn thấy một người mù chữ!
Bất quá Cao Tiệm Phi cũng như cũ vẫn rất khó tin tưởng, hắn vội vàng lấy một cuốn sổ và cây viết mình mang theo ra, sau đó nhanh chóng dùng viết viết hai chữ "Ngu ngốc "
"Hiểu Hiểu, đây là chữ gì?" Cao Tiệm Phi lấy dũng khí đưa cuốn sổ đến trước mặt Hiểu Hiểu.
Dưới ánh đèn, Hiểu Hiểu vẻ mặt mê man, nhìn chằm chằm vào hai chữ trong cuốn sổ, sau đó lắc đầu, nói: "Tôi không biết."
"Ta rốt cuộc phục rồi, đúng thực là mù chữ." Cao Tiệm Phi đem cuốn sổ cùng cây viết quẳng qua một bên.
"Kẻ xấu, anh có đồng ý dạy chữ cho tôi không?” Hiểu Hiểu dùng giọng điệu yếu ớt nói: "Nếu anh đồng ý thì mỗi buổi tối, tôi sẽ nấu đồ ăn cho anh ăn khuya, được không, vậy tôi đi nấu mì cho anh ngay nhé”
"Thôi, bây giờ tôi không đói, sau này tôi muốn ăn sẽ nói với cô” Cao Tiệm Phi vuốt cái trán của hắn, nói: "Nếu có thời gian rãnh thì tôi sẽ dạy cho cô, còn nữa, sau này không được gọi tôi là kẻ xấu nữa”
"Anh đồng ý rồi phải không?” Hiểu Hiểu vui mừng nói.
"Ừm, tôi hứa đấy!" Cao Tiệm Phi gật đầu.
"Cảm ơn anh, kẻ xấu!" Hiểu Hiểu đứng lên, vẻ mặt vui sướng: "Tôi không quấy rầy anh nữa, lúc có thời gian rãnh thì anh nhất định phải dạy chữ cho tôi đó nhé”
"Được được, cô về phòng nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm đâu, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa." Cao Tiệm Phi có một loại cảm giác bị đánh bại triệt để, đã bảo đừng gọi kẻ xấu nhưng Hiểu Hiểu vẫn một mực gọi.
Sau khi Hiểu Hiểu rời đi, Cao Tiệm Phi nằm ở trên giường, vặn đồng hồ báo thức, sau đó nhắm mắt ngủ.
6 giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, Cao Tiệm Phi từ trên giường nhảy xuống, vội vã vệ sinh và thay đồ.
Ngày hôm nay không thể đến muộn được, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đi làm chính thức.
Cao Tiệm Phi thầm nói với mình, sau đó chạy đi.
Nghiêm Khuê vẫn chưa rời giường, bất quá ở trong bếp đang có ánh đèn chiếu sáng.
Cao Tiệm Phi chạy đến bếp nhìn thì thấy Hiểu Hiểu đang mang tạp dề, chuẩn bị nấu mì.
Hiểu Hiểu nghe được tiếng động vội vàng quay lại nhìn: "Kẻ xấu, anh thức rồi hả? Tôi biết anh sẽ đi làm sớm nên tôi đang chuẩn bị cho anh bữa sáng nè.
Anh ra bên ngoài đợi chút, sẽ xong ngay thôi."
Nhìn thấy cô gái thành thật chất phát và bộ dáng chịu khó như vậy, Cao Tiệm Phi rất cảm động: "Cảm ơn cô, Hiểu Hiểu", nói xong, Cao Tiệm Phi rời khỏi bếp.
Vài phút sau, một tô mì nước nóng hổi được Hiểu Hiểu bưng ra.
Đó là một cái tô to, rất nhiều mì, ở phía trên mặt còn có hai quả trứng luộc, một ít hành, toát ra mùi thơm lừng khiến cho vừa nhìn đã muốn ăn.
"Anh ăn đi!" Hiểu Hiểu ngồi ở bên cạnh Cao Tiệm Phi, nhìn Cao Tiệm Phi ăn mì.
Cao Tiệm Phi cũng không khách khí, cầm lấy đôi đũa lên và ăn.
Mì rất dai, nước súp rất ngon ngọt, thật là hết chỗ chê, tay nghề nấu mì của Hiểu Hiểu thực sự là cao!
Cao Tiệm Phi ăn sạch sành sanh, no nê và thỏa mãn, nói: "Hiểu Hiểu, mì cô nấu là tô mì ngon nhất trong đời mà tôi được ăn”
"Thế thì sau này mỗi ngày tôi sẽ nấu cho anh ăn” Lời vừa ra khỏi miệng, Hiểu Hiểu bỗng nhiên ý thức được những lời này còn có nghĩa khác, vì vậy hai má ửng hồng, cô vội vã đứng lên, hai tay rất mất tự nhiên, không biết phải làm gì, liền nói: "Anh mau đi làm đi, kẻo trễ đó"
Cao Tiệm Phi cũng không ngờ một cô gái bề ngoài hung hãn mà nội tâm lại đơn thuần như vậy, hắn cười cười: "Tôi đi làm đây, hẹn tối gặp lại, đêm nay tôi rãnh sẽ dạy chữ cho cô, tạm biệt nhé!"
Nói xong, Cao Tiệm Phi liền chạy ra khỏi nhà.
Nhìn thời gian trên điện thoại di động, lúc này đã gần 7 giờ, Cao Tiệm Phi chạy vội đến trạm xe buýt và bắt đầu chờ xe.
Thời gian bắt đầu làm việc tại công ty mỹ phẩm Elise là 9 giờ, tuy nhiên hôm nay là ngày đầu tiên Cao Tiệm Phi đi làm, hắn lại ở vùng nông thôn nên hắn sợ muộn, mặt khác cũng muốn thử xác định xem thời gian chính xác từ Nguyệt Hoa thôn đến công ty là bao nhiêu.
Đợi 20 phút, chiếc xe búyt số 467 mới chạy đến, Cao Tiệm Phi liền lên xe.
Khi hắn đến được công ty thì thời gian đã là 8 giờ rưỡi!
Còn sớm nửa tiếng.
Lúc này, đã có nhiều nhân viên của công ty lục tục đi vào.
Cao Tiệm Phi trực tiếp đi tới phòng kế họach, trên đường nghĩ thầm xem ra mỗi ngày sáng sớm 6 giờ rưỡi rời giường cũng đủ thời gian.
Cao Tiệm Phi tới có chút sớm, cửa phòng kế hoạch đóng chặt, chưa có người nào đến.
Tuy rằng Cao Tiệm Phi có thể dễ dàng mở cửa đi vào, thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng không làm vậy, dù sao chưa được cho phép mà tùy tiện mở khóa cửa đi vào thì có vẻ cùng ăn trộm không sai biệt lắm.
Cao Tiệm Phi hai tay quơ quơ làm một chút động tác cho thoải mái, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một suy nghĩ: "Lẽ nào ta phải làm một tên giúp việc tại chỗ này cho đến khi Phi Long ca đề bạt?"
Lúc được Đường Báo dẫn đi gặp Phi Long, trong lòng Cao Tiệm Phi đích thực là muốn trước tiên tìm một công việc để làm, thế nhưng thẳng thắn mà suy xét thì sâu trong tiềm thức hắn cũng không phải nghĩ như vậy.
Hắn muốn nổi danh!
Hắn muốn áo gấm về nhà, vinh quy bái tổ!
Hắn muốn chơi chết Tằng gia!
Trong lòng một mối tơ vò, không biết phải làm sao nên Cao Tiệm Phi liền mở khung ánh sáng ra, giống như trước, sau khi trải qua một ngày đêm thì toàn bộ sưu quỷ điểm đã hoàn toàn khôi phục.
Cao Tiệm Phi hiện tại có 353 sưu quỷ điểm!
Hắn nhanh chóng sử dụng 1 sưu quỷ điểm dò tìm quỷ hồn, sau đó chọn 352 quỷ hồn và tụ họp linh hồn của chúng.
Số phần trăm hiện ra, nhảy lên.
15 phút sau tụ họp linh hồn hoàn thành.
352 linh hồn quỷ cấp 1 được đưa vào Quỷ Oa.
Hiện tại, trạng thái của Cao Tiệm Phi trên khung ánh sáng thay đổi như sau.
"Sưu quỷ giả: Cao Tiệm Phi
Tuổi tác: 22
Đẳng cấp: 1
Sưu quỷ điểm: 0/705
Kinh nghiệm: 700
Để thăng cấp trở thành sưu quỷ giả cấp 2, người chơi cần số kinh nghiệm là: 300
"A, nếu như thế thì chẳng phải ngày mai là ta có thể trở thành sưu quỷ giả cấp 2 rồi sao?” Chuyện bất ngờ phủ xuống, Cao Tiệm Phi dĩ nhiên có chút trở tay không kịp!
Có chút cảm giác vui mừng xen lẫn kinh ngạc.
"Ngày mai, ngày mai…" Cao Tiệm Phi lẩm bẩm, trong lòng vui sướng quả thực là vô pháp diễn tả bằng ngôn ngữ!
Cao Tiệm Phi biết, làm sưu quỷ giả cấp 1 có nhiều điều hạn chế vì đại bộ phận quỷ hồn đều là bình thường, việc chọn lựa quỷ hồn có sở trường đặc biệt phải tốn rất nhiều thời gian tra cứu tìm tòi.
Mặc dù có thể tìm được nhưng cũng không có tác dụng nhiều cho lắm.
Hơn nữa, sưu quỷ giả cấp 1 đơn giản chỉ có thể cho quỷ hồn hiện hình hù dọa người và cho quỷ hồn đi theo dõi người khác thôi, điều này không đủ làm cho Cao Tiệm Phi trở nên mạnh mẽ hơn, với thực lực hiện nay của Cao Tiệm Phi nếu như nắm giữ quá nhiều kỹ năng kỳ thực là một loại nguy hiểm!
Vì thế Cao Tiệm Phi vẫn luôn mộng tưởng trở thành sưu quỷ giả cấp 2, lúc này thì trò chơi Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi mới thực sự có giá trị!
Hiện tại, chỉ cần qua ngày hôm nay nữa là mộng tưởng đã trở thành sự thật!
Hưm hưm…!
Ngay khi Cao Tiệm Phi một vui mừng và miệng ca hát thì có tiếng giày cọ xát với mặt đất truyền đến.
Cao Tiệm Phi từ trong thế giới của hắn trở lại hiện thực, sau đó nhìn theo hướng tiếng động phát ra.
Hắn nhìn thấy Hoàng Thúy Vân mang túi xách trên vai, đang đi tới phòng làm việc.
Ngày hôm nay cô mặc một bộ váy văn phòng màu xanh, tóc vẫn búi như trước, đồ trang sức trang nhã, gương mặt toát ra một thần sắc tự nhiên, ổn trọng, thành thục, đoan trang.
Đôi chân dài xinh đẹp duới lớp vớ da màu đen cùng giày cao gót làm tăng thêm vẻ quyến rũ và hấp dẫn.
"Tiểu Cao, cậu tới sớm vậy?" Hoàng Thúy Vân đi tới trước cửa phòng làm việc, sau đó lấy từ trong túi xách ra hai cái chìa khóa rồi đưa cho Cao Tiệm Phi một chìa: "Chìa này cho cậu, nó dùng để mở cửa phòng kế họach”
Cao Tiệm Phi tiếp lấy chìa khóa từ tay Hoàng Thúy Vân, nói: "Cảm ơn trưởng phòng Hoàng."
Hoàng Thúy Vân mỉm cười, tiếp đó mở cửa phòng làm việc ra rồi cùng Cao Tiệm Phi đi vào.
Đi bên cạnh Hoàng Thúy Vân, Cao Tiệm Phi ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt của hoa lài .
Vừa vào phòng, Cao Tiệm Phi vội vàng đi lấy thau nước rồi dùng khăn lau chùi bàn làm việc cùng máy điều hòa.
Hoàng Thúy Vân thoả mãn cười cười, sau đó đi vào phòng làm việc của cô.
Chỉ còn khỏan 10 phút thời gian nữa là đến giờ làm việc, lúc này Tần Nhạc Thi, Châu Yến, Trần Nhàn, Trương Lượng, lục tục đi vào.
Thái độ của mọi người đối với Cao Tiệm Phi cũng không giống nhau.
Châu Yến thì rất nhiệt tình, vừa vào phòng bỏ túi xuống thì liền chạy đến giúp Cao Tiệm Phi lau chùi bàn làm việc và nói chuyện phiếm với Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi biết có thể là bởi vì ngày hôm qua mình giúp Châu Yến mở cửa giải vây, khiến cho cô cảm kích.
Còn Tần Nhạc Thi cũng giống như ngày hôm qua, luôn mỉm cười và rất tận tình chỉ bảo Cao Tiệm Phi.
Trần Nhàn thì vẫn lạnh lùng như băng, chỉ là hướng Cao Tiệm Phi gật đầu một cái.
Tuy nhiên Cao Tiệm Phi nhìn thì thấy hai viền mắt hơi đen, tinh thần trạng thái không tốt, hơn nữa ngay khi Cao Tiệm Phi đi ngang bên cạnh thì có thể ngửi được mùi rượu nhàn phát ra.
Về phần Trương Lượng thì hắn vẫn nhìn Cao Tiệm Phi với ánh mắt khinh thường, chán ghét và chế nhạo.
Cao Tiệm Phi cũng không có chủ động chào hỏi với Trương Lượng,