Nhìn Trần Nhàn cũngn không quay đầu lại trực tiếp trở về phòng ngủ của mình, trong đầu Cao Tiệm Phi đầy ắp hình ảnh Trần Nhàn trên mặt toát ra vẻ đau thương bi thống!
Cao Tiệm Phi cảm giác ở một góc nào đó trong nội tâm mình có một tình cảm xúc động khó hiểu! Hắn cảm giác nó dâng lên một nỗi buồn vô cớ, trong thâm tâm cũng không nói được nên lời là cái tư vị gì, có thể nói là nólạ lạ, có chút khó chịu!
“Ai…..rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự mình sai lầm rồi, làm tổn thương tới tiểu Nhàn?”
Từ trong ***g ngực Cao Tiệm Phi một cỗ xúc động dâng lên, hắn liên tục hút 2 điếu thuốc mới trở lại phòng khách.
Đi vô toilet xối nước lạnh tắm, sau đó thì nằm lên tấm nệm, hai mắt đen nhánh nhìn thẳng lên trần nhà.
Nghiêm Khuê cũng không xem bóng đá nữa, tắt đèn lên nằm trên ghế salon ngủ.
Đột nhiên, Nghiêm Khuê lẩm bẩm nói:
“Tiểu Cao à, hoa đã nở thì ngại ngùng gì không hái, cứ phủ màn chờ đợi đến lúc không còn hoa thì hái chi đây!”
Cao Tiệm Phi trở mình, không phản ứng gì với Nghiêm Khuê, nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Nguyên một đêm, đầu óc Cao Tiệm Phi rất rối loạn….
Trng chốc lát lại nghĩ đến quê hương mình, nghĩ tới người cha tàn tật, người mẹ sống đời thực vật, còn cả người cô cuộc sống cơ khổ cần lao.
Trong chốc lát đó lại nghĩ đến tên Hồ Tử Chân hung ác, nghĩ đến Trần Diệu Huy đầy quả quyết khi giết chết đối thủ, thân phận thần bí mà cao quý chính là Lưu Phong.
Một hồi sau lại nghĩ đến ngày mai đem cùng lúc 2 tân quỷ hồn vào quỷ oa và học tập sở trường, rồi cuối cùng là hình ảnh Trần Nhàn cố lấy dũng khí để biểu lộ với chính mình….!
Tóm lại, một đêm này, Cao Tiệm Phi trằn trọc mãi cho đến 3-4 giờ sang mới ngủ được.
Ngày thứ hai, chuông báo thức vang lên, Cao Tiệm Phi xoay người bò dậy, đến toilet đánh rang rửa mặt.
Trần Nhàn cũng đã dậy, nàng giúp Cao Tiệm Phi lấy kem đánh răng và một ca nước để sẵn trong toilet.
Nàng vừa lau mặt vừa cười nói với Cao Tiệm Phi:
“Tiệm Phi, anh đánh răng rửa mặt nhanh lên, em vừa xuống lầu mua giò cháo quẩy, đợi lát nữa ăn xong mình cùng đi làm.
Cao Tiệm Phi sửng sốt, xem vẻ mặt Trần Nhàn, nàng tựa hồ như đã quên hết những gì không thoải mái tối qua vậy!
“Ai… như vậy cũng tốt, khỏi phải xấu hổ!”
Cao Tiệm Phi nhìn Trần Nhàn cười sau đó đánh răng rửa mặt, rồi ra ngoài ăn sáng.
Thái độ Trần Nhàn với Cao Tiệm Phi vẫn như trước, vẫn gần gũi, không có bất cứ…….gì khác nhau, điều này làm cho Cao Tiệm Phi vốn có chút sa sút tâm tình, cũng trở lại bình thường.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đến công ty Alice, bước vào phòng làm việc.
Công việc hang ngày của Cao Tiệm Phi vẫn như vậy, phiên dịch văn bản, đóng mộc hợp đồng, rồi cũng vui đùa nhẹ nhàng với các đồng nghiệp…… Thế nhưng, lúc 10h30 sáng, Cao Tiệm Phi nhận được một tin nhắn từ một số di động lạ.
“Ha ha, xin chào!”
“A?” Cao Tiệm Phi cầm điện thoại trên tay mà ngẩn người ra.
“Ai nhắn tin cho mình vậy ta? Số điện thoại cũng lạ hoắc, hay là họ nhầm số rồi?”
“Xin hỏi người là ai? Có phải nhắn tin nhầm số không? Trong danh bạ của tôi không có số của người.”
Cao Tiệm Phi lập tức nhắn tin trả lời.
“Không nhầm! Ngươi là Cao Tiệm Phi!”
Rất nhanh, số điện thoại lạ kia cũng hồi âm lại.
“Người……người biết tên của tôi? Vậy người là ai?”
Cao Tiệm Phi suy nghĩ…….Mình rời ZG thị đến đây đã đổi số điện thoại, ở quê cũng chỉ có cha và cô biết số điện thoại này.
Mà ở Hoa thị, trong số những người mình quen biết, dù là Đường Báo hay Phi Long, hay là Trần Diệu Huy cùng Lưu Phong chắc chắn cũng không nhắn một cái tin cổ quái thế này.
Tin nhắn! Đương nhiên tin nhắn này càng không có khả năng là của đồng nghiệp trong phòng.
“À, ta biết ngươi, ngươi không nhận ra ta.
Ta chỉ là muốn được gặp ngươi.
Như vậy đi, ngươi lập tức xin phép công ty, sau đó đi ra, ta chờ ngươi ở bên ngoài công ty.
A, lập tức đi xin phép, trưa nay ta mời ngươi ăn cơm!”
Số điện thoại lạ rất nhanh hồi âm lại một tin nhắn.
Cao Tiệm Phi cảm giác chuyện này càng lúc càng cổ quái, hắn không nhắn tin trao đổi với số điện thoại lạ này nữa, mà trực tiếp gọi đến:
“Xin chào, xin hỏi người rốt cuộc là ai?”
Đầu bên kia truyền đến một chuỗi nhu hòa, rất từ tốn, một thanh âm phụ nữ rất êm tai:
“Ha ha, Tiệm Phi, không ngờ ngươi lại trực tiếp gọi điện tới, được, đi xin phép đi, ta lập tức tới cửa công ty đợi ngươi!”
Nghe âm