Cô gái tên My Tuyết này thật kiêu ngạo!
Vừa thấy mặt đã muốn đuổi đám người Thẩm Lãng đi.
Bàng Húc hơi sợ hãi, đột nhiên cúi đầu, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, giống như rất kiêng kị cô gái My Tuyết này.
Ngô Lương cũng nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, cậu ta cũng cảm thấy có vẻ như đối phương rất khó giải quyết.
Còn Thẩm Lãng thì không biết nhiều về My Tuyết, tuy nhiên nhìn điệu bộ này hình như là một thiên kim đại tiểu thư của một gia đình giàu có.
Không giống như Tống Từ, cô gái My Tuyết này thiếu đi khí chất cao quý, cho dù mặc váy dài cổ truyền sang chảnh cũng không thể che giấu được hành vi lưu manh của mình.
Tính tình của Tống Từ cũng không tốt nhưng đôi khi lại rất đáng yêu, còn cô My Tuyết này thì lại rất phiền phức.
"Ba người điếc hay sao? Tôi nói các người cút đi để bổn tiểu thư chơi bóng, tôi không muốn bị người khác quấy rầy!"
Giải My Tuyết đi đến trước mặt ba người, miệng lưỡi cô ta lại không chút lưu tình nể nang gì.
Đầu của Bàng Húc cúi gằm xuống, lúc nãy còn mạnh miệng nói về My Tuyết, bây giờ lại hoàn toàn ỉu xìu.
Ngô Lương cũng không khá hơn chút nào, vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm trọng, như đang đối mặt với kẻ thù.
Nhưng lúc này, Thẩm Lãng lại nói thẳng: "Loại người có tố chất như cô cũng xứng đáng chơi mấy thứ này sao?"
Nghe những lời của anh, My Tuyết lập tức sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không biết anh là ai mà dám chống đối mình.
"Này tên caddie kia, anh là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi?" Giải My Tuyết hung hăng nói.
Rõ ràng cô ta nghĩ rằng Thẩm Lãng là nhân viên caddie.
Đúng lúc này, người được gọi là caddie của cô ta nhảy ra chỉ thẳng vào mặt Thẩm Lãng mắng: "Cô My Tuyết, chính kẻ ngu dốt độc ác này đã đánh tôi, cô nhất định phải làm chủ cho tôi, anh ta không chỉ đánh tôi mà còn như muốn đánh vào mặt cô nữa!"
"Thì ra chính là tên này, tôi còn tưởng là ai cơ, gương mặt lạ chưa thấy bao giờ, không cút đi nhặt bóng còn ở đây giả vờ làm gì!"
Lông mày của Giải My Tuyết dựng ngược lên, khuôn mặt cực kỳ hung dữ.
Tống Từ mà hung dữ thì còn hơi đáng yêu kiêu ngạo, còn cái cô My Tuyết này chỉ thấy dữ dằn, giống như đang nợ tiền của cô ta không bằng.
Từ "không hài hoà" là thích hợp nhất với My Tuyết, toàn thân trên dưới đều thấy khiến người ta thấy khó chịu.
Theo lý thuyết thì những cô gái thích ăn mặc trang phục cổ truyền nên có tri thức, hiểu lễ nghĩa và ôn tồn lễ độ.
Nhưng còn My Tuyết, chiếc váy dài màu đỏ cổ truyền trên người cô ta những không tăng thêm khí chất cho cô ta mà còn khiến cô ta trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hơn nữa cái tên "My Tuyết" dịu dàng này thực sự không hợp với khí chất của cô ta chút nào.
Mà bây giờ, nhân viên caddie bị Thẩm Lãng dạy dỗ kia, có chủ nhân của mình ở bên cạnh nên trở nên rất nhanh nhẹn.
"Đúng vậy, giả vờ cái gì chứ, đồ ngu dốt độc ác không biết xấu hổ!"
Lúc này Thẩm Lãng nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên lạnh như băng.
Ngô Lương đứng bên cạnh cảm nhận được Thẩm Lãng đang tức giận, trong lòng nghĩ thầm nhân viên caddie kia xong đời rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó cậu ta thấy caddie trước mặt bị Thẩm Lãng đấm cho một cái vào mặt.
Những chiếc răng gãy xen lẫn nước bọt và máu bật ra khỏi khoảng không.
Nhân viên caddie kia ngay lập tức lảo đảo ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn, tầm mắt càng ngày càng đen xì, đầu óc choáng váng, cả người như sắp ngất đi vậy.
Những người khác ở đây ngoại trừ Ngô Lương ra đều không thể ngờ rằng Thẩm Lãng lại trực tiếp ra tay đánh bay nhân viên caddie của cô My Tuyết!
Giải My Tuyết giật mình hét lên một tiếng.
Rõ ràng một giây trước caddie vẫn còn rất khoẻ mạnh đứng ở bên cạnh, vậy mà một giây sau lại gần như sắp chết đến nơi vậy?
"Đã trộm bóng golf ngự dụng của tôi thì thôi, lại còn dám đánh cả nhân viên caddie của tôi nữa?" Giải My Tuyết tức giận chỉ vào mặt Thẩm Lãng, tròng mắt của cô ta trợn đến mức gần như rơi ra ngoài.
"Ai mà thèm trộm quả bóng của cô, có điều chuyện đánh caddie của cô là sự thật.
"
Thẩm Lãng nói câu nói này xong lập tức cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Ngược lại Bàng Húc đang đứng sau anh, cả lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
"Liều lĩnh! Quá liều lĩnh! Thẩm Lãng ơi Thẩm Lãng, anh có biết cô My Tuyết là cô chủ nhà nào không? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, anh đánh nhân viên caddie của cô ấy không khác gì đang tìm đường chết, tính cách của cô ấy rất cực đoan, lúc nãy tôi cũng đã nói rất nhiều lần, là anh không được phép đối mặt với cô ấy mà!"
Bàng Húc thầm hối hận trong lòng, anh ta cảm thấy nếu mình cảnh cáo Thẩm Lãng sớm hơn thì sẽ không chọc đến cô My Tuyết, cũng sẽ