Lâm Nhuyễn Nhuyễn!
Thẩm Lãng có thể nghe ra, đây chắc chắn là giọng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Anh thần tốc chạy tới phía đó.
Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang bị hai người đàn ông trung niên ép vào một góc tường.
“Sao nào? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à? Ông đây bảo uống thì phải uống, hôm nay cô không làm ông đây vui vẻ thì cứ việc chờ xem ông đây xử lý cô thế nào.”
“Cô gái xinh đẹp này khá bướng bỉnh, dường như không muốn để chúng ta đến gần chút nào.
Tổng giám đốc Oánh cũng quá liều rồi, dám mang đến cho chúng ta một con ngựa hung dữ như thế này.”
“Đó là do cậu không hiểu chuyện rồi, cô gái này da thịt căng mọng như em bé vậy.
Bây giờ loại trẻ trung như vậy đang rất khan hiếm, cho nên đây chính là diễm phúc của anh em ta đêm nay!”
“Xem ra tổng giám đốc Oánh muốn cho chúng ta ăn mặn rồi, ha ha ha!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị hai người đàn ông trung niên khốn nạn này ép vào góc tường, cô ấy run rẩy chống cự, cố gắng ném bát đĩa gần đó vào bọn người kia, kiên quyết không cho đối phương chạm vào.
Cô ấy đã có người đàn ông trong lòng cho nên không người đàn ông nào được phép chạm vào cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc.
Mà tất cả những điều tồi tệ này đều là do quản lý của đơn vị cô ấy đang làm ban tặng.
Vốn dĩ là đi cùng trưởng phòng bàn chuyện làm ăn, ai biết quản lý đột nhiên kiếm cớ rời đi rồi bỏ cô ấy ở lại một mình, trước khi đi còn cố tình khóa trái cửa lại.
Sự việc phát sinh tiếp theo chính là cảnh trước mắt, cô ấy không chỉ bị hai người đàn ông trung niên ép uống rượu mà còn đòi hầu ngủ.
Trước giờ Lâm Nhuyễn Nhuyễn chưa từng nhìn thấy loại giang hồ hiểm ác đáng sợ thế này cho nên hiện tại tay chân đều hốt hoảng luống cuống.
Cô ấy chỉ biết tuyệt vọng chống cự, không cho đối phương tiến lại gần dù chỉ một bước.
Cô ấy thậm chí còn chuẩn bị tâm lý cho việc tồi tệ nhất xảy ra.
Nếu như bất đắc dĩ, cô ấy sẽ dùng miếng gạch vỡ kết liễu cuộc đời.
“Cô em xinh đẹp, cấp trên của cô bị tổng giám đốc Oánh mua chuộc rồi.
Trước khi rời đi đã khóa cửa cẩn thận, nếu như cô có thể nghe lời theo ông đây một đêm thì ông đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô em.”
“Nói thật với cô, một trong những nhà đầu tư lớn nhất của quán rượu này chính là cô Oánh.
Cô ấy đã tỏ ý thì không một ai dám đứng ra cản trở chúng tôi cả, huống chi ở đây còn có người của chúng tôi trông coi, xung quanh khu vực này không ai có thể động đến.”
Hóa ra tất cả những chuyện này đều do một tay Dương Oánh Oánh sắp đặt.
Để trả thù Thẩm Lãng, Dương Oánh Oánh đã bắt đầu ý tưởng trả thù từ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mục đích của cô ta là tiêu diệt những người thân cận nhất của Thẩm Lãng.
Trong tình huống này, hai người đàn ông trung niên còn đang muốn xuống tay với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng bao bị đạp tung ra.
Bụp!
Thẩm Lãng nhảy vào trong phòng bao.
Anh dẫm lên cửa, lạnh lùng nhìn hai người đàn ông trung niên.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Thẩm Lãng xuất hiện, nước mắt lập tức trào ra giống như tấm mành châu bị vỡ, dần dần rơi xuống.
Vẻ mặt hai người đàn ông trung niên dữ tợn nhìn Thẩm Lãng.
“Dám làm phiền ông đây vui vẻ, mày đúng là chán sống rồi.”
“Tại sao mày không đi nghe ngóng một chút xem, anh em chúng tao làm sao lại có thể làm loạn ở đây? Quán rượu này, còn bao gồm tất cả các cửa hàng xung quanh nữa đều là địa bàn của anh em chúng tao, nếu biết điều thì mau tránh ra đi.”
Hai người đàn ông vẫn tàn ác hét rống lên như cũ mà lại không biết chính họ đã gây ra một thảm họa.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Lãng nhìn chằm chằm vào hai người được gọi là giang hồ, toàn thân đều là hình xăm hổ báo.
Anh không thèm nhiều lời.
Theo lý mà làm, quy tắc số 23: Trường hợp ức hiếp phái yếu, phóng túng dục vọng thì có thể chặt bỏ dương cơ, ngắt kỳ dương hoàn, tuyệt tử tuyệt tôn!
Bụp! Bụp!
Thẩm Lãng dùng cả hai chân đá, tất cả đều trúng đích, chuẩn xác tiến công.
Ngay lập tức nhìn thấy hai người được gọi là giang hồ này ngã xuống đất, đau đớn như lúc luyện tập “công phu Võ Đang.”
Thẩm Lãng rút hai chân về với tốc độ cực nhanh, phải đến khi hai gã kia ngã xuống đất mới biết mình vừa bị đá ngã.
Ngô Lương đứng ngoài cửa nhìn thấy tốc độ của Thẩm Lãng quá nhanh thì khó lòng thể che giấu sự kinh ngạc.
Ngô Lương rất hiếu kỳ, rốt cuộc Thẩm Lãng đã phải trải qua bao nhiêu rèn luyện cực khổ mới có thể trở nên mạnh mẽ như thế này chứ.
Điều quan trọng nhất chính là luyện đến độ tài giỏi như vậy mà vẫn chưa trọc đầu thì lại càng hiếm.
Lúc này, Thẩm Lãng đã đi tới bên cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn và ôm cô ấy vào lòng.
Hương thơm ấm áp lấp đầy lòng anh.
“Hai người này đã động vào một sợi tóc nào của em chưa?” Thẩm Lãng nghiêm túc nhìn