“Nhà Trần Phong thiếu nợ một trăm bảy mươi tỷ, sắp được liệt vào danh sách thất tín rồi.
Các người vẫn tin tưởng lời cậu ta nói, đúng thật quá nực cười.”
Nhưng vào lúc này, Thẩm Lãng tạt cho mọi người một chậu nước lạnh, lạnh thấu đến tim.
Hoàng Tú Tú bỗng chốc sững sờ, chẳng dám tin những điều vừa nghe thấy.
Công ty nhà Trần Phong là công ty của dòng họ mà, sao có một trăm bảy mươi tỷ cũng không trả nổi.
Không phải cậu ta từng nói tiền tiêu vặt mỗi tháng đều trên một tỷ sao?
Trương Lệ cũng rơi vào mơ hồ, cậu Trần Phong là cậu chủ của Thực Phủ mà, một trăm bảy mươi tỷ đối với nhà họ đâu khó đến nỗi nào đâu?
Thẩm Lãng không hề cho đối phương cơ hội thắc mắc với phản bác, anh nói thẳng: “Bây giờ các người thử tìm kiếm thông tin về Thực Phủ đi, rồi đếm xem có bao nhiêu tin gây sốc.”
Tối qua, Thẩm Lãng đã sắp xếp Vương Kiến Thụ đến tòa soạn truyền thông viết một bài báo vạch trần sự thật nợ nần của Thực Phủ.
Khách sạn Ngọc Đỉnh là công ty của Thẩm Lãng nên anh không thể để công ty của mình im lặng chịu thiệt được.
Nếu nhà họ Trần không trả nợ nổi, vậy thì dù mười mươi không nên, anh vẫn phải khiến họ nhận trừng phạt.
“Đừng tin lời anh ta, Trần Phong tôi thiếu tiền thế à? Tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi bằng tiền tiêu mười năm của các người cộng lại đấy!”
Trần Phong nghĩ Thẩm Lãng chỉ nói không thôi chứ chẳng có bằng chứng.
Mặc dù chuyện thiếu nợ khách sạn Ngọc Đỉnh bị Thẩm Lãng biết được, nhưng chỉ cần cậu ta có chết cũng không thừa nhẫn thì ai sẽ tin câu chuyện hoang đường của Thẩm Lãng chứ.
Nhưng mà Trần Phong đã cho rằng Thẩm Lãng quá đơn giản.
||||| Truyện đề cử: Phúc Lợi Sau Khi Ngủ |||||
“Đây… đây…” Hoàng Tú Tú cầm điện thoại tra cứu thông tin, để rồi phải trợn mắt há mồm.
Còn Trương Lệ thì không thốt được lên lời nào, chỉ chết đứng tại chỗ với cõi lòng lành lạnh.
Cứ tưởng vớ được một khách sộp, lại chẳng ngờ đấy là con nợ, cô ta như muốn tan nát cõi lòng.
“Các người đang xem cái gì? Làm gì mà kinh ngạc như vậy?” Trần Phong còn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
“Trần Phong, anh lừa tôi.
Nhà anh nợ nần lên hẳn tin tức rồi! Mọi thứ anh nói chỉ để lợi dụng tôi thôi đúng không? Anh thật sự chẳng đáng mặt đàn ông!” Hoàng Tú Tú chửi Trần Phong như tát nước.
“Mẹ nó, ai nói, nhà họ Trần tôi có tiền có thế, sao có thể thiếu nợ được? Chắc chắn là tin xấu mà đối thủ tung ra thôi, các người tuyệt đối đừng tin!” Trần Phong vội giải thích.
“Đã đến nước này, không ngờ anh còn dối trá được.
Anh lên mạng tìm kiếm thử xem, toàn tin đăng trên báo chính phủ, làm sao mà là trò đùa được? Bây giờ anh còn nghèo hơn tôi đấy!”
Hoàng Tú Tú sững sờ nhìn Trần Phong một hồi.
Anh có tiền thì có thể nếm thử vị ngọt của tôi.
Song bây giờ anh là một con nợ, mọi thứ đều kém mốc trung bình, đi xa được chừng nào hay chừng đó thì sao đáng để tôi lao vào?
Da đầu Trần Phong tê dại, đầu cũng như sắp nổ.
Cậu ta tuyệt đối không ngờ khách sạn Ngọc Đỉnh sẽ đưa thẳng chuyện này lên mạng ầm ĩ như thế.
Cậu ta không hề nghi ngờ gì Thẩm Lãng, mà chỉ cho là Thẩm Lãng đúng lúc xem được tin tức thôi.
Nhà họ Thẩm làm ăn chưa bao giờ im lặng chịu thiệt.
Nhà họ có thể tặng không cho bạn, nhưng bạn đừng hòng mơ đến việc qua mặt được người ta!
Ngay tại lúc Trần Phong đang kinh ngạc, Hoàng Tú Tú quay đầu nhìn Thẩm Lãng, rồi cất tiếng gọi giòn giã: “Bố, bố Thẩm, bố bỏ qua cho con, cầu xin bố.
Bố bắt con làm gì cũng được, kể cả…”
Nói đến đây, Hoàng Tú Tú ngước con mắt quyến rũ lên nhìn Thẩm Lãng.
Không cần đoán cũng biết cô ta đang ám chỉ chuyện gì, đơn giản là chuyện người lớn đó thôi.
Cô ta cho rằng nếu đã đeo đồng hồ mấy tỷ thì kinh tế của Thẩm Lãng chắc chắn không thể khinh thường.
Tiếp cận được Thẩm Lãng biết đâu lại trúng mánh.
Nhưng mà, Thẩm Lãng không thích nhặt hàng đã rách.
“Tiếp đi.” Thẩm Lãng cười nhạt.
“Bố Thẩm à, bố là bố của con.” Hoàng Tú Tú trông hệt con chó vậy.
“Tôi có thể không bắt cô chịu trách nhiệm cho việc đó nữa, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì, bố Thẩm, bố cứ nói đi.”
“Tát vào mặt Trần Phong.
Một tát tôi giảm cô ba mươi bốn triệu, cho đến khi nào giảm thành số không cô mới được ngưng.”
Thẩm Lãng lấy gậy ông đập lưng ông, nhưng anh có hơi khác Trần Phong.
Trần Phong vì bản thân sợ nên mới xúi giục phụ nữ hành động.
Còn Thẩm Lãng thì ôm thái độ vui đùa, cầm chắc quyền chủ động trên tay.
Khi nhìn thấy Hoàng Tú Tú quỳ liếm Thẩm Lãng, Trần Phong cong miệng lên chửi bậy.
Cậu ta cảm thấy dù cho mình mắc nợ cũng không đến nỗi làm Hoàng Tú Tú trở nên khác thường như thế.
Thẩm Lãng chỉ là một chân chạy vặt cho nhà họ Tống, có gì đáng để Hoàng Tú Tú nịnh bợ đâu?
Cậu ta đâu hề biết rằng Hoàng Tú Tú tự tìm