"Tuyệt đối không thể!"
Tống Tri Viễn lớn tiếng quát bảo dừng lại.
"Ông nội, con muốn xem xem, anh ta có tài cán gì đáng giá mà ông lại bảo vệ như thế!"
Hôm nay Tống Nghiễn quyết định không gặp được người này thề không bỏ qua.
Sau đó, Tống Nghiễn lại nói với ông nội và ba.
"Chuyện hôn nhân của Tiểu Từ, không thể chỉ để hai người làm chủ.
Người tên là Thẩm Lãng kia, có tư cách làm con rể nhà họ Tống không phải qua cửa ải của con đây!"
Tính tình hung bạo của Tống Nghiễn vừa bộc phát, ngay cả Tống Tri Viễn cũng im lặng.
Có lẽ vì khi nhỏ mất mẹ, làm cho Tống Nghiễn đặc biệt thương yêu em gái Tống Từ.
Khi ăn cơm xong, Tống Nghiễn mặc kệ Tống Tri Viễn và Tống Tốn ngăn cản, dẫn em gái đi tìm Thẩm Lãng.
Quán Ngọc Đỉnh là của Thẩm Lãng, Thẩm Lãng thường xuyên ra vào là chuyện bình thường.
Nhưng mà, Tống Từ lại rất bất ngờ.
"Anh...!Anh ta chính là Thẩm Lãng." Tống Từ trợn to đôi mắt sáng ngời, chỉ Thẩm Lãng ở phía trước mặt.
Ý định ban đầu của cô là muốn anh Tống Nghiễn hù dọa Thẩm Lãng một chút, cũng không muốn anh trai đánh nhau.
Bởi vì cô biết anh trai cô dễ xúc động, mà lại rất mạnh, bây giờ cô thật sự có chút lo lắng rằng Thẩm Lãng thật sự sẽ bị anh trai đánh tàn phế.
"Đồ khốn kiếp!" Tống Nghiễn nhíu chặt lông mày, đôi mắt nghiêm nghị tỏa ra uy thế.
Anh ta nghi ngờ Thẩm Lãng ở ngoài cửa nhìn trộm em gái, anh ta cảm thấy vô cùng phản cảm đối với loại nam sinh dây dưa đến cùng như âm hồn không tan theo đuổi em gái anh ta.
Lúc trước vừa gặp, thằng nhóc kia đã bị đánh thủng màng nhĩ, gãy mất ba cây xương sườn!
Thật ra, Thẩm Lãng chỉ đúng lúc đi ngang qua.
Đối với việc vừa đi tới đã bị người ta mắng, đương nhiên Thẩm Lãng sẽ không nhượng bộ bất cứ cái gì.
Anh vốn không biết Tống Nghiễn, tự nhiên lại bị chửi, cần gì phải nhường nhịn.
"Cút đi! Tôi quen anh à?"
Cho dù Thẩm Lãng nhìn thấy người nọ đứng cạnh Tống Từ, nhưng anh cũng sẽ không cho chút mặt mũi.
Tống Nghiễn nghe xong lời này thì vô cùng tức giận.
Chưa hề có ai dám nói chuyện với anh ta như thế, ở tỉnh thành anh ta có tiếng là điên cuồng, ngay cả cháu trai của Tề Diêm Vương cũng đám đánh.
Ở nước Y, anh ta là kiện tướng đắc lực của bộ đội thần bí, mấy tên trùm buôn thuốc phiện cũng bị một dao của anh ta lấy mạng!
Nhưng mà, Thẩm Lãng không biết trời cao đất rộng ở trước mặt này lại dám bảo anh ta cút đi?
"Tao đánh cho mày tàn phế!"
Đôi mắt Tống Nghiễn tỏa ra vẻ lạnh lẽo thấu xương, sát ý dâng lên như dây cung bị kéo căng.
Đúng lúc này, Tống Từ vội vàng ôm lấy cánh tay của Tống Nghiễn, cầu xin: "Anh, để cho anh ta biết khó mà lui thôi, đừng làm anh ta tàn phế!"
"Sao vậy? Em có tình cảm với thằng nhóc này à?" Tống Nghiễn lướt mắt nhìn em gái.
"Không, không phải, anh làm anh ta tàn phế, ông nội sẽ tức giận.
Đừng làm anh ta tàn phế, làm anh ta hết hi vọng thôi."
Tống Từ lo lắng anh trai sẽ gây ra chuyện, ngộ nhỡ không thể khống chế được sức mạnh, giết lầm Thẩm Lãng thì sẽ phiền toái.
Thẩm Lãng vẫn đứng nguyên ở đó, lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng như hồ nước tĩnh lặng, không dậy nổi một cơn sóng.
Anh đoán được sơ sơ, người đàn ông có tính cách nóng nảy này chính là anh trai của Tống Từ vừa về nước.
Trong lòng Thẩm Lãng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nể mặt Tống Tri Viễn, anh sẽ không chủ động ra tay, nhưng nếu đối phương chủ động, chắc chắn anh sẽ không nương tay!
Đây là giới hạn cuối cùng!
"Thẩm Lãng, anh mau cầu xin tha thứ, cầu xin anh trai tôi tha cho anh, nhanh đi!"
Trên mặt Tống Từ lộ vẻ lo lắng, bảo Thẩm Lãng hãy gấp gáp xin tha.
Bởi vì cô biết rất rõ, một khi anh trai Tống Nghiễn nổi giận thì ngay cả Tề Diêm Vương cũng dám đánh.
Thẩm Lãng không trả lời, mà là vẻ mặt lạnh lùng, mắt nhìn về phía trước.
Gia tộc mạnh thì không bao giờ nói hai chữ "Xin tha"!
Tống Từ nghĩ là Thẩm Lãng bị sợ choáng váng, nên càng thêm luống cuống.
Cô chỉ là không muốn đính hôn với Thẩm Lãng, cũng không phải chán ghét Thẩm Lãng, tội không đáng bị tàn phế.
Mà giờ phút này, cô đã không thể cản được anh trai.
Một nắm tay của Tống Nghiễn đánh tới phần ngực bụng của Thẩm Lãng, sức lực này có thể đánh gãy toàn bộ xương sườn của người khác.
Lúc đánh nhau bằng tay không, anh ta từng dùng nắm đấm mà giết chết một tên trùm buôn thuốc phiện tại chỗ!
Đối mặt với việc Tống Nghiễn chủ động tấn công, Thẩm Lãng quyết định thật nhanh, vung nắm tay để cho Tống Nghiễn một đòn trí mạng!
Một nắm đấm này, ngay cả sư phụ võ đạo của anh là Vân Vạn Sơn chưa chắc có thể ngăn cản được.
Bất kể đối phương học qua thuật cận chiến, thuật