Trong nháy mắt ba người còn lại đều trợn tròn mắt!
Đường đường là huấn luyện viên trưởng công ty bảo an Bạch Hổ, vậy mà lại quỳ xuống trước Thẩm Lãng, thực hiện quỳ lạy theo đại lễ!
Rốt cuộc là vì sao lại như vậy?
“Huấn luyện viên Liễu, có sai sót gì phải không, Thẩm Lãng làm sao có thể là tiểu sư thúc của anh.
” Tống Nghiễn vội vàng hỏi.
“Huấn luyện viên Liễu, tôi bây giờ cũng không hiểu gì, chuyện này rốt cuộc là sao?” Trịnh Vân Kiệt cũng vô cùng nghi ngờ.
Trịnh Vân Kiệt bây giờ có thể chắc chắn vệ sĩ ở ngoài cửa bị Thẩm Lãng quật ngã, nhưng cậu ta không rõ huấn luyện viên Liễu vừa là thầy vừa là bạn, sao có thể quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng!
Đối với chuyện này, Liễu Thiết nghiêm mặt nói: “Trong nội gia của Huyền Cương Quyền, chỉ có đệ tử đích truyền của Vân Môn mới có tư cách tập luyện, mà tiểu sư thúc vừa rồi đánh là Huyền Cương quyền chính tông của Vân Môn, mà tôi đã nghe sư phụ nói rằng ông ấy có một đàn em họ Thẩm, sẽ không sai.
”
Mọi người nghe xong mới bừng tỉnh hiểu ra!
Tin tức này thật sự làm người khác khó chấp nhận.
Nhất là Trịnh Vân Kiệt, nửa ngày trời mới biết Thẩm Lãng còn có thân phận cao như thế, thật sự là không tưởng tượng nổi!
“Có phải có gì sai không? Chẳng lẽ Thẩm Lãng học trộm nội gia Huyền Cương quyền sao?” Tống Nghiễn chất vấn.
Chỉ thấy Liễu Thiết lắc đầu phủ nhận: “Không thể, nội gia quyền của Vân Môn không truyền cho người ngoài, chỉ có chưởng môn sáng lập sư phụ Vân đích thân truyền dạy mới có cơ hội tập luyện, mà mỗi đệ tử của Vân Môn đều sẽ tuân thủ nghiêm chỉnh, không tự mình dạy cho người ngoài!”
Sư phụ Vân Môn mà Liễu Thiết nói chính là Vân Vạn Sơn.
Vân Vạn Sơn đã trải qua sương gió phục vụ trong quân đội, cũng sáng lập môn phái là Vân Môn.
Lúc trước Thẩm Lãng thấy Trịnh Vân Kiệt thực hiện đòn của ngoại gia Huyền Cương quyền, có chút nghi ngờ, bây giờ mới biết hóa ra Liễu Thiết là đệ tử của Vân Môn.
“Tiểu sư thúc, tôi là đồ đệ thứ ba của sư phụ Trần.
”
Lúc này Liễu Thiết vẫn cứ quỳ như thế.
Không có lệnh của tiểu sư thúc, anh ta nhất quyết không dám đứng dậy.
Cho dù anh ta lớn tuổi hơn Thẩm Lãng, nhưng tiểu sư thúc chính là chủ nhỏ, thứ tự lớn nhỏ không thể đùa được.
“Đệ tử của đàn anh Trần Phong, tôi biết rồi, anh đứng lên đi.
” Thẩm Lãng nhẹ nhàng vung tay lên.
Trần Phong chính là đàn anh thứ ba của Thẩm Lãng, mà Thẩm Lãng thì là đệ tử kín, nhỏ tuổi nhất môn phái.
“Vâng, tiểu sư thúc.
” Liễu Thiết gật đầu sau đó đứng dậy.
Ngay lập tức Liễu Thiết liền nhìn Trịnh Vân Kiệt nói: “Vân Kiệt, theo lý thì đây là tiểu sư công của cậu.
”
Lúc trước Liễu Thiết dạy Trịnh Vân Kiệt Ngoại gia Huyền Cương quyền, không làm lễ bái sư, nhưng mấy năm gần đây quan hệ của hai người vừa là thầy vừa là bạn.
Liễu Thiết mặc dù không nói thẳng như ý là Thẩm Lãng là sư phụ nhỏ, học trò hẳn là cũng phải thực hiện đại lễ với Thẩm Lãng.
Bởi vì xuất thân của Trịnh Vân Kiệt cao quý, là cháu của Hà Giang Vĩnh Định Hầu, Liễu Thiết cũng không tiện nói thẳng ra.
Nhưng, chưởng môn của Vân Môn là Vân Vạn Sơn, cũng từng là nhân vật từng phong hầu bái tướng, địa vị Thần Hầu siêu nhiên, cả người đầy danh hiển, vậy cũng đã đủ mở mày mở mặt rồi, cho nên Vân Môn cũng không thua kém gì Hà Giang Hầu.
Không ngờ sau khi Liễu Thiết ám chỉ xong, Trịnh Vân Kiệt không có chút phản kháng nào trực tiếp quỳ thẳng hai đầu gối xuống đất, bịch một tiếng.
“Trịnh Vân Kiệt của Vân Môn, bái kiến tiểu sư công!”
Cái quỳ này, quỳ đến vô cùng có khí phách, có thể nói là hai đầu gối quỳ thẳng đứng trên sàn nhà.
Cảnh này xảy ra trước mắt cũng làm Liễu Thiết vô cùng bất ngờ, cháu của Hà Giang Vĩnh Định Hầu, chắc chưa từng thể hiện thái độ như vậy?
Mà tam quan của Tống Nghiễn và Tống Từ thì gần như sụp đổ!
Tên lưu manh Thẩm Lãng vậy mà có thể để cho cháu trai Vĩnh Định Hầu quỳ thẳng hai đầu gối xuống đất, thực hiện đại lễ!
Ngay cả Tống Nghiễn cũng không làm được!
Lòng Tống Từ kích động, răng khẽ cắn đôi môi anh đào, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt mép váy, trong con ngươi của cô tràn đầy nước mắt.
Cô thật sự vui vẻ vì Thẩm Lãng, thậm chí còn có chút sùng bái.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự ngưỡng mộ Thẩm Lãng, trước đó nói giúp Thẩm Lãng đều chỉ là cảm thấy đáng thương, là người mạnh thương hại kẻ yếu.
Nhưng bây giờ, mặc dù Thẩm Lãng vẫn không cho cô những điều quá to tát, nhưng cái quỳ này của Trịnh Vân Kiệt cũng đủ để Tống Từ cho rằng, Thẩm Lãng cũng không phải là không có gì khác!
Về phần Tống Nghiễn, tâm trạng lúc này chỉ có thể dùng từ chấn động để hình dù.
Mặc dù anh ta không biết Vân Môn trong lòng Liễu Thiết và Trịnh Vân Kiệt quan trọng bao nhiêu, nhưng người thừa kế Hà Giang Vĩnh Định Hầu Phủ quỳ xuống thực hiện đại lễ trước mặt anh, chuyện này có thể thay đổi cả đời.
Trịnh Vân Kiệt quỳ xuống nghiêm túc như vậy là vì muốn thể hiện sự đồng tình từ đáy lòng với Thẩm Lãng.
Ở trong mắt cậu ta, hình tượng của Thẩm Lãng là cao thủ.
Trịnh Vân Kiệt vô cùng say mê võ đạo, chỉ là việc được tiếp xúc với cao thủ rất hạn chế, cao thủ Vân Môn trong lòng cậu vô cùng quan trọng.
Tống Từ và Tống Nghiễn không hiểu rõ Vân Môn và Vân Vạn Sơn, nhưng trong lòng Trịnh Vân Kiệt biết rõ.
Nếu có thể may mắn được tập quyền pháp nội bộ của Vân Môn thì thật vinh dự, nhưng tất nhiên, Thẩm Lãng đã có thể thỏa mãn được sự tò mò học hỏi về võ đạo của cậu ta.
Mà Thẩm Lãng là đệ tử thân truyền của Vân Vạn Sơn, so với Liễu Thiết chênh lệch rất rõ ràng.
Ánh mắt Trịnh Vân Kiệt không tệ, Thẩm Lãng không phải chỉ là đệ tử thân truyền của Vân Vạn Sơn mà còn là đồ đệ được Vân Vạn Sơn