“Tôi…”
Lý Thư Yểu lộ vẻ xấu hổ.
Lúc cô đang nói câu này, không thể ngờ rằng người tấu vang khúc đàn “Thiên niên đường” là Thẩm Lãng.
Cho nên lúc này, cảm thấy đủ loại hối hận.
Múa, chỉ múa cho người muốn xem, Lý Thư Yểu nhìn Vương Tử Văn vô cùng thẹn thùng.
Vương Tử Văn cố gắng trấn tĩnh, trong lòng đã giống như bị dao đâm.
“Đừng lề mề nữa, bắt đầu đi.
” Thẩm Lãng nói.
“Thư Yểu bình thường đều múa kiểu cổ điển, những vũ điệu lịch sự tao nhã cao cấp như thế này, tôi cho rằng anh không thưởng thức nổi đâu, thôi đi.
” Vương Tử Văn nói.
“Nói vậy là do tôi quá tầm thường?” Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng: “Được, vậy thì cứ nhảy social shake, múa quạt tôi cũng có thể thưởng thức được.
Để một tài nữ hàng đều tỉnh thành nhảy social shake thì cũng không phải là cảnh nên nhìn.
“Anh!” Vương Tử Văn tức đến xanh cả mặt.
“Thế nào, tôi là người phàm tục không thưởng thức được múa cổ điển, thì cũng phải xem được social shake chứ.
” Thẩm Lãng nói.
“Thư Yểu là một tài nữ, khí chất con nhà có học, sao lại có thể nhảy được những thứ dung tục như thế!” Vương Tử Văn lạnh lùng nói.
“Tình cảm của hai người có vẻ rất tốt?” Thẩm Lãng đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Tất nhiên rồi, tôi tình nguyện vì Thư Yểu làm bất cứ chuyện gì, tình cảm của hai chính tôi sâu như biển, vững như núi!” Vương Tử Văn nói lời thề son sắt.
“À, vậy thì cậu đến nhảy thay cô ấy đi.
” Thẩm Lãng cười cười.
“Tôi…” Vương Tử Văn ngay lập tức trầm mặc.
Tôi đây đường đường một đệ nhất tài tử trong tỉnh thành mà lại nhảy social shake? Anh nghĩ cũng giỏi đấy, cả thành phố nhiều người thích tôi như vậy, tôi cũng cần giữ hình tượng chứ?
“Thế nào, không phải vừa nói cậu vì Lý Thư Yểu có thể làm bất kỳ chuyện gì sao? Nhảy đi.
” Thẩm Lãng nhìn Vương Tử Văn nói.
“Anh…” Vương Tử Văn vô cùng tức giận lại không có cách nào đáp trả.
Đúng lúc đó, Lý Thư Yểu nhìn không nổi nữa, mặt mũi đầy vẻ tức giận trách cứ: “Thẩm Lãng, chuyện này không liên quan gì đến Vương Tử Văn, anh đừng lôi anh ấy vào, làm như vậy là có ý gì? Vương Tử Văn anh ấy khiêm tốn lễ phép, sẽ không vì mấy câu nói của anh mà cãi nhau.
”
Thẩm Lãng không trả lời lại ngay lập tức mà nhìn Lý Thư Yểu giống như đồ đần.
“Anh không phải muốn tôi nhảy cho anh xem sao, được tôi nhảy cho anh xem, nhưng kể cả tôi có nhảy thì anh cũng sẽ không có được trái tim tôi đâu.
”
Cạn lời!
Thẩm Lãng hoàn toàn không biết nói gì nữa!
Lý Thư Yểu ơi là Lý Thư Yểu, mặc dù dáng người cô đẹp nhưng cũng không đẹp đến mức đó, cậu chủ Ngoan Nhân là tôi đang ở thành phố này giấu diếm thân phận, nhưng bình thường bên người cũng không thiếu gái đẹp, tôi không phải không là cô thì không cưới?
“Làm như vậy có vẻ giống tôi ép cô nhảy, là chính miệng cô nói, nếu như ai có thể đàn được cây đàn cổ này, sẽ múa cho người đó, xin cô hãy phân biệt rõ trước sau.
” Thẩm Lãng nói thẳng.
Bị Thẩm Lãng nói như vậy, sắc mặt Lý Thư Yểu đỏ lên, tự biết mình đuối lý.
“Social shake tôi thật sự không nhảy được, anh cứ nói tên một điệu múa cổ điển đi.
” Lý Thư Yểu nghiêm túc nói: “Nếu như anh không biết múa cổ điển là cái gì, tôi sẽ chọn điệu nhảy sở trường của tôi múa cho anh xem.
”
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng.
Đàn cổ liên tục bốn khúc, ít nhất tôi cũng là người trong giới nghệ sĩ, làm sao có gì ngay cả múa cổ điển là gì cũng không biết?
Tài nữ đệ nhất trong tỉnh, đừng xem nhẹ người khác, cô hiểu tôi cũng hiểu!
“Cô thật sự nghĩ rằng tôi để cô nhảy social shake sao, chẳng qua là thăm dò Vương Tử Văn một chút thôi, vậy đi, cô múa một đoạn “Nữ tướng xuất quân trong những ngày lễ chiến thắng” trong “Nhã nhạc cung đình Huế” đi.
Đôi mi thanh tú của Lý Thư Yểu hơi nhíu lại, biểu cảm trong mắt cứng đờ.
Anh ta, vậy mà biết cả điệu múa “Nữ tướng xuất quân trong những ngày lễ chiến thắng.
”
Lý Thư Yểu phát hiện ra Thẩm Lãng chọn điệu múa này vì điệu múa này vô cùng có sức hút, nhảy lên vô cùng rung động, bất kể là từ phương diện cảm nhận thẩm mỹ hay từ phương diện tinh thần, đều tốt đến khó tin.
“Anh còn biết điệu múa đó ở trong ‘Nhã nhạc cung đình Huế’?” Lý Thư Yểu vô cùng ngạc nhiên.
“Cái này thì có gì đâu.
” Thẩm Lãng nhàn nhạt đáp lại.
Giây phút này Lý Thư Yểu không suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy Thẩm Lãng chắc là vừa rồi nghe ai đó nói đến “Nữ tướng xuất quân trong những ngày lễ chiến thắng” rồi nhớ kỹ mà thôi, thật sự cũng không hiểu.
Sau đó Lý Thư Yểu đi đến trước mặt Thẩm Lãng, cùng với Thẩm Lãng mặt đối mặt.
Nếu Lý Thư Yểu múa cho Thẩm Lãng xem, vậy thì cứ theo quy tắc mà làm, đây là múa cho Thẩm Lãng, chứ không phải cho người khác.
Mặc dù Lý Thư Yểu không tự nguyện, nhưng cũng là mình tự làm tự chịu, làm người phải nói lời giữ lấy lời.
Hai người ở rất gần nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của nhau.
Thẩm Lãng cảm nhận được trên người Lý Thư Yểu phát ra hương thơm nhàn nhạt, không thể nói được là mùi gì, không quá nồng không quá gắt, rất vừa phải.
Cảnh này trong mắt Vương Tử Văn giống như kim đâm vào lòng, cậu ta dùng sức nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm chặt vào thịt.
Trong lòng anh ta vô cùng hối hận, nếu không phải lúc trước anh ta dùng Lý Thư Yểu để thử Thẩm Lãng một chút thì bây giờ cũng sẽ không có chuyện này.
Không ngờ không thể làm Thẩm Lãng khó xử, còn làm khổ chính mình.
Nhìn thấy Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu bốn mắt nhìn nhau, hơi thở trộn lẫn với đối phương, đối với Vương Tử Văn mà nói, cảm giác này chính là trên đầu là một thảo nguyên xanh xanh.
Chuyện làm cậu ta