Ánh mắt của Thẩm Lãng rất kiên định, từng bước đi về phía Tề Như Tuyết.
Tề Như Tuyết bị doạ liên tiếp lùi về sau ba bước, hoàn toàn không còn vẻ ngang ngược kiêu căng khi nãy nữa.
Reng reng reng
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Tề Như Tuyết vang lên.
Lúc thần kinh đang căng thẳng mà tiếng chuông reo lên khiến Tề Như Tuyết giật mình, nhưng vừa nhìn thấy hiển thị người gọi đến, là thầy Sử!
Trong lòng cô ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Cứu binh đến rồi!
"Thầy Sử, tôi đang ở hành lang tầng ba của khách sạn Minh Kỳ, lập tức đến cứu tôi!"
Sau khi Tề Như Tuyết nhận cuộc gọi thì nhanh chóng la lên, bảo phụ tá của nhà họ Tề là Sử Tham Thông nhanh chóng đến cứu.
Thấy phản ứng như thế của cô chủ, Sử Tham Thông lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện rồi.
"Cô Như Tuyết, cô đợi tôi một lát, tôi sẽ đến ngay!"
Thực ra, vì để chắc chắn, Sử Tham Thông vẫn luôn đợi ở gần đó để chuẩn bị cho lúc cần thiết.
Bây giờ Tề Như Tuyết gặp tình huống nguy hiểm, Sử Tham Thông lập tức lao về phía khách sạn Minh Kỳ.
Tề Như Tuyết vốn đang đối mặt với Thẩm Lãng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút đắc ý.
"Nếu anh dám động vào một sợi tóc của tôi, thầy Sử mà đến sẽ khiến mấy người bị dẹp sạch!"
Tề Như Tuyết rất có lòng tin với vị phụ tá này của nhà họ Tề, bởi vì thầy Sử có địa vị cao trong giới võ thuật, không thể coi thường, nếu thầy Sử mà đến kịp lúc, đám ô hợp này chắc chắn sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Mà lúc này Thẩm Lãng lại không có phản ứng gì, càng không hề có ý rút lui thậm chí chẳng có chút do dự nào.
Anh đi đến trước mặt Tề Như Tuyết, hai mắt lạnh lùng nói: "Dù cho ai có đến, sân thượng này, treo cô trên đó là cái chắc rồi!"
Trong lòng Tề Như Tuyết vẫn tin nào may mắn nói: "Danh tiếng của Sử Tham Thông, anh từng nghe nói đến chưa?"
Sử Tham Thông?
Thẩm Lãng nhẹ nhàng bình thản ngầm hiểu cười.
Vậy mấy người đã từng nghe danh Thẩm Kinh Hồng chưa?
Người học võ, ai không có lấy cái danh hiệu chứ!
"Tôi mặc kệ là Sử Tham Thông hay là “ba thùng c*t”, dù ông ta có đến cũng sẽ bị tôi treo trên tầng thượng thôi, huống chi là ông ta sẽ không đến được đâu!"
Nói xong, Thẩm Lãng đẩy Tề Như Tuyết cho đám người Liễu Thiết.
"Đưa hai người phụ nữ này lên tầng thượng, đảo ngược như gà luộc chặt thịt!"
Mệnh lệnh vừa dứt, Liễn Thiết và các anh em của anh ta liền nâng Bạch Vi Vi và Tề Như Tuyết lên, nhanh chóng lên tầng thượng.
Đã đến lúc này rồi, Tề Như Tuyết vẫn không quên uy hiếp Thẩm Lãng: "Thầy Sử lập tức sẽ đến đây, nếu để ông ta thấy tôi bị treo ngược trên tầng thượng, anh sẽ chết chắc đấy!"
Thẩm Lãng lạnh lùng cười mà không quan tâm đến cô ta.
Hôm nay mặc kệ là Sử Tham Thông hay là Tề Diêm Vương đều không có cách nào có thể ngăn anh treo Bạch Vi Vi và Tề Như Tuyết lên tầng thượng được cả.
Bởi vì anh đã thông báo với Tạ Lâm Vũ đến giúp rồi.
Những vệ sĩ theo sát bên cạnh Tạ Lâm Vũ đều có sức chiến đấu cực mạnh, có thể hộ tống công tử thế gia ở thủ đô thì tất nhiên phải tinh anh trong tinh anh rồi.
Quả nhiên, lúc này Sử Tham Thông đã bị người của Tạ Lâm Vũ ngăn ngoài cửa khách sạn.
Mà Thẩm Lãng và đám người Liễu Thiết thì đang đưa Bạch Vi Vi và Tề Như Tuyết lên tầng thượng, đang chuẩn bị dây thừng.
Lúc này, dù là Tề Như Tuyết hay Bạch Vi Vi đều cảm nhận được nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Bị treo ngược trên tầng thượng, người mắc bệnh sợ độ cao có thể sẽ bị dọa chết!
Đây là tầng mười chín đó!
"Thẩm Lãng, cầu xin anh tha cho tôi, niệm tình chúng ta từng là người yêu của nhau, cầu xin anh tha cho tôi lần này đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không gây phiền phức cho anh nữa đâu!" Bạch Vi Vi quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng cầu xin như một con cún con vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt này, Thẩm Lãng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Ban nãy lúc Bạch Vi Vi trông thấy Tề Như Tuyết đến, vẻ mặt còn thay đổi nhanh hơn diễn kịch đổi mặt nữa, Thẩm Lãng không thể tin vào những lời giả dối của cô ta.
"Cô còn có mặt mũi nói chúng ta từng là người yêu của nhau sao? Lúc ở bên nhau, cô gạch tên tôi trong danh sách nhập học, hợp tác với người khác hại tôi vào tù, còn nuốt luôn cả tiền mồ hôi xương máu của tôi, mà sau khi chia tay cô vẫn gây rắc rối cho tôi, bây giờ lại còn ra tay với người vô tội như Nhuyễn Nhuyễn, cô cảm thấy tôi còn có thể tin vào lời cô nói sao?"
Đối với Bạch Vi Vi, Thẩm Lãng không thể có thêm chút tin tưởng nào nữa.
Tề Như Tuyết lần đầu tiên nghe thấy giữa Thẩm Lãng và Bạch Vi Vi còn có một đoạn tình cảm bí mật như vậy.
Nhưng cô ta cũng không lo nổi chuyện nói lời châm chọc Bạch Vi Vi nữa, cũng giúp cầu xin, cuối cùng trực tiếp lấy tiền để mua chuộc.
"Thẩm Lãng, chỉ cần lần anh tha cho tôi, tôi sẽ cho anh ba tỷ tư! À không sáu tỷ tám!
"Anh suy nghĩ thêm chút đi, sáu tỷ tám bằng với số tiền lương anh làm tài xế cả đời cho nhà họ Tống đấy!"
"Tôi đảm bảo sau này sẽ không đến trả thù anh nữa!"
Đối mặt với những lời này, Thẩm Lãng chỉ cười lạnh.
Mỗi tiền tiêu vặt của tôi thôi cũng đã là