“Giả chính là giả, tôi hoàn toàn không cần phải bịa đặt.” Vẻ mặt Thẩm Lãng bình tĩnh, giọng điệu khẳng định.
"Tôi có giấy giám định chứng nhận.
Tôi mua nó với giá 3 tỷ 5.
Làm sao có thể là hàng giả được? Anh đang ghen tị với nguồn tài chính của tôi!" Chu Hoa Hoa kích động.
"Tôi không quan tâm cậu bị người bán lừa đảo hay vì lý do nào khác.
Dù sao đây cũng là một viên dạ minh châu tổng hợp, chứ không phải hình thành thuần tự nhiên."
Thẩm Lãng nói xong, còn giải thích: "Tôi dám đoán chắc, dạ minh châu của cậu chứa đầy bột huỳnh quang, bởi vì cái này là nhân tạo tổng hợp, cần được nguồn sáng chiếu vào mới có thể phát ra ánh sáng, mà ánh sáng chỉ phát ra chỉ trong thời gian ngắn."
"Anh đang ra sức tự huyễn cái quái gì vậy? Viên dạ minh châu này của tôi hội đủ đặc điểm của hàng thật, anh không hiểu thì đừng có nói nhảm! Tôi có giấy chứng nhận đấy!"
Xem ra, Chu Hoa Hoa cũng không biết viên dạ minh châu này là đồ dỏm, cứ một mực khẳng định rằng mình có giấy giám định.
Tuy nhiên, khi thẩm định đồ cổ sưu tầm, Thẩm Lãng không bao giờ coi giấy chứng nhận là tiêu chuẩn giám định.
Ngay cả khi nó vượt qua giám định của một tổ chức có thẩm quyền, cũng không thể chắc ăn, bởi vì có một số chuyên gia không bằng được đại thần trong dân gian.
Lúc này, Tống Từ cũng nghi ngờ.
Cô xuất thân từ gia tộc đồ cổ, chẳng lẽ qua mắt được cả cô?
"Thẩm Lãng, việc nào ra việc ấy.
Tuy rằng tôi không nhận quà của cậu ấy, nhưng tôi muốn biết, viên dạ minh châu này có phải thật sự là đồ dỏm không?" Tống Từ hỏi.
"Nhà cô chuyên về thư pháp và hội họa, có thể không tiếp xúc nhiều với những thứ khác.
Dạ minh châu thuần khiết tự nhiên không cần phải chiếu sáng bởi các nguồn sáng khác.
Chỉ cần đặt ở chỗ tối, nó sẽ tỏa sáng.
Mà viên dạ minh châu này của Chu Hoa Hoa thì không như thế, phải rọi đèn vào mới sáng.” Thẩm Lãng giải thích.
Nghe vậy, Tống Từ gật đầu nói: "Hình như đúng là có chuyện như vậy, tôi không nhớ rõ, anh có thể đưa ra chứng cứ mạnh hơn được không?"
“Chuyện này đơn giản, chỉ cần được bên kia đồng ý.” Thẩm Lãng nhẹ giọng nói.
Tống Từ gật đầu, quay người nhìn Chu Hoa Hoa, hỏi: "Hoa Hoa, hay là để Thẩm Lãng xác minh lại một chút.
Nếu là thật sự là hàng giả, cậu đến tìm người bán tính sổ."
“Từ à, cậu nghe tớ nói này.
Tớ thực sự đã tiêu 3 tỷ 5 đấy.
Tớ thực sự không muốn tặng cho cậu hàng giả." Chu Hoa Hoa nhanh chóng giải thích.
“Ừ, tớ tin cậu.” Tống Từ không nói rõ ra.
Cô đoán rằng có lẽ Chu Hoa Hoa không biết tính xác thực của viên dạ minh châu, nhưng thật sự Chu Hoa Hoa đã nói dối về giá cả.
Trước đó thề thốt nói bỏ ra 35 tỷ, giờ lại nói 3 tỷ 5, đúng là tự lấy đá kê chân mình.
Nhưng vì hai nhà qua lại với nhau cũng không tệ lắm nên cô ấy không muốn khiến mối quan hệ trở nên quá bế tắc.
“Vậy là cậu đã đồng ý để Thẩm Lãng xác minh?” Tống Từ hỏi.
“Vàng thật không sợ lửa, người bán là bạn tốt của tớ, anh ấy sẽ không bao giờ nói dối tớ!” Chu Hoa Hoa nói: “Tạm thời cứ để tài xế nhà cậu thử xem, tớ ngược lại là muốn xem anh ta có thể làm ra trò trống gì!”
Thấy Chu Hoa Hoa đồng ý, Thẩm Lãng trực tiếp ném viên dạ minh châu vào trong ly bia.
Chát!
Viên dạ minh châu chìm vào cốc bia đầy.
"Anh đang làm điên làm khùng gì vậy?”
Chu Hoa Hoa lập tức tức giận, cậu ta cảm thấy Thẩm Lãng đang giở trò.
Những người khác cũng cho rằng Thẩm Lãng quá đáng, đây là dạ minh châu đó, sao có thể để người khác chà đạp như vậy.
Hơn nữa, các chuyên gia giám định đồ cổ khác đều đeo găng tay trắng và cầm kính lúp để thẩm định, nhưng còn Thẩm Lãng, cuối cùng là có biết gì không vậy?
Tuy rằng hiện tại Tống Từ cũng đang nhíu mày, nhưng trong lòng vẫn rất tin tưởng Thẩm Lãng.
Cùng Thẩm Lãng trải qua rất nhiều chuyện, cô cảm thấy Thẩm Lãng nhất định có lý do khi làm như vậy.
"Tôi ngang tàng thế đấy, cậu đừng có nóng, chờ một chút."
Vẻ mặt Thẩm Lãng rất thoải mái.
Trong mắt anh, thẩm định đồ cổ không cần quá đao to búa lớn, phương pháp thẩm định tự nhiên thường hiệu quả hơn.
Vả lại, trước đó đã phổ cập khoa học cho rồi nhưng người khác không tin nên đành phải dùng đến những phương pháp đơn giản và thô lỗ.
Chu Hoa Hoa dường như cho rằng đây là Thẩm Lãng đang xúc phạm chỉ số IQ của mình, trán lập tức nổi gân xanh, vẻ mặt tức giận.
"Chờ một chút? Đang giỡn với tôi đó hả.
Nếu như viên dạ minh châu này của tôi mà hư, hai trái thận của anh cũng không đền nổi.”
Chu Hoa Hoa thực sự muốn đè Thẩm Lãng xuống đất và đánh cho anh một trận tơi bời.
"Chỉ là một viên hàng giả dán nhựa cao su, nhưng cậu lại coi như bảo bối.
Không đòi phí giám định của cậu