Trong lòng Dương Nguyệt Như hơi bối rối.
Bà ta có thể được ngồi trên chiếc xe này hoàn toàn là bởi vì bà ta là mẹ kế của Dương Nguyệt Như.
Bây giờ nhà cũng mua xong rồi, hợp đồng cũng đã ký nên dựa vào cái gì mà Dương Nguyệt Như lại la lối om sòm đòi ngồi xe?
Bà ta thực coi mình là bà chủ của nhà họ Lý sao? Nên nhớ, mình còn không phải vợ cả đâu, nhà họ Lý cũng chưa từng thừa nhận danh nghĩa của bà ta.
Trên đường trở về, Thẩm Lãng như có điều suy tư.
Sắp xếp phong thủy đối diện với Giang Sơn Như Họa, đây rõ ràng là có người cố ý làm như vậy.
Ba nén nhang kia của nhà họ Tề được châm ngay ở cửa đối diện, như vậy sẽ cướp vận thế của nhà đối diện, dùng thủ đoạn phong thủy này trong kinh doanh, vô cùng đáng sợ.
Chiêu này thực sự quá độc ác, tự xây khu biệt thự cho thuê hoặc bán cho những người nhà giàu, nhưng cái cách bố trí phong thủy kia sẽ khiến vận thế của những người có tiền này bị nuốt hết rồi phần vận thế đó lại trợ giúp cho bên nhà họ Tề.
Muốn làm thế chắc chắn phải có nhà phong thủy nào đó chỉ điểm cho, mà những cái biện pháp độc ác, vô sỉ kiểu này cũng chỉ có nhà họ Tề mới dám làm thôi.
Đột nhiên Lý Như Uyển lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Lãng.
“Cảm ơn anh, mấy ngày này chắc tôi phải làm phiền anh nhiều hơn rồi, nhưng sẽ không quá lâu đâu.
”
Lý Uyển Như nhớ đến việc cha mình vẫn còn đang bị bệnh nặng, thời gian của ông không còn nhiều nữa nên đành nhờ Thẩm Lãng giả làm con rể nhà họ Lý mấy ngày.
“Không sao, có thể giúp đỡ thì tôi sẵn lòng.
”
Thẩm Lãng không nhiều lời, dù giả làm người yêu nhưng việc bảo trì khoảng cách giữa hai người là cần thiết.
Anh đưa Lý Thư Uyển về nhà xong thì lại lái xe quay về nhà của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lúc anh về đến thì thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang trong phòng bếp nấu cơm, anh nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng cô rồi vòng tay, khẽ ôm cô vào lòng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười, những sợi tóc thơm mát khẽ sượt qua khuôn mặt anh.
“Cơm sắp nấu xong rồi, anh đến thì ăn với em luôn đi.
” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nói.
“Không vội.
”
Thẩm Lãng đang định làm gì đó thì đột nhiên Lâm Manh Manh không biết từ đâu xông tới.
“Hai người làm gì vậy, em còn đang đói bụng lắm rồi rồi đây!”
Giọng điệu của Lâm Manh Manh không dễ nghe, dường như cô ấy đang rất phản cảm với hành động cử chỉ thân mật của Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Thẩm Lãng quay người lại, thấy Lâm Manh Manh thì nhíu mày lừ cô một cái.
Trong lòng Thẩm Lãng thầm nói, tôi cùng chị cô đang nói chuyện quan trọng của đời người, cô lại xuất hiện phá đám, đây là muốn làm ánh đèn triệu vôn sao?
Mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn bây giờ đã vô cùng xấu hổ, mặt cô đỏ ửng, tai cũng đỏ như trái cà chua rồi.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vốn là người dễ thẹn thùng, giờ lại bị người khác bắt gặp khi làm chuyện mờ ám thì vô cùng xấu hổ, đành phải im lặng quay đi thái thịt.
“Thẩm Lãng, anh cách xa chị tôi ra, chị ấy còn chưa đồng ý gả cho anh đâu!” Lâm Manh Manh trách mắng, cảnh cáo Thẩm Lãng.
Đồ vô ơn!
Những gì Lâm Manh Manh đang mặc đều là quần áo tiền triệu, tất cả thứ này là Thẩm Lãng cho.
Trên tay cô đeo cái vòng phỉ thúy tiền tỷ kia cũng là anh tặng.
Ngay cả công việc Lâm Manh Manh đang làm cũng là do một tay Thẩm Lãng xếp cho.
Mặc dù Lâm Manh Manh không hề biết những thứ này đi chăng nữa cũng không thể không tôn trọng bạn trai của chị gái một chút nào như thế.
“Em rất khác với lần đầu tiên tôi gặp, thay đổi rất nhiều.
”
Thẩm Lãng có thể cảm nhận được rất rõ sự thay đổi của cô.
Lần đầu gặp Lâm Manh Manh thì cô em vợ này vẫn là một cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn, biết điều, không ngờ chỉ có ngắn ngủi vài ngày đã thay đổi hẳn tính nết như vậy.
“Đừng có mà đánh trống lảng sang chuyện khác, anh cách xa khỏi chi tôi ra!”
Lâm Manh Manh không hề cảm thấy mình thay đổi chút nào, trái lại cô còn cảm thấy Thẩm Lãng là tên nói không giữ lời, miệng đầy khoác lác, không đáng tin cậy, tóm lại không xứng với chị mình.
Thậm chí cô còn có suy nghĩ rằng, chị của cô đang bị tên Thẩm Lãng này dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.
Loại người như Thẩm LÃng căn bản là không thể tin tưởng, không thể giao phó cả đời được.
“Cô có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Đói bụng thì tự vào dọn ra ăn, lại còn đứng đó để chị cô mang lên tận miệng cho à?”
Thẩm Lãng nghiêm nghị nói, anh làm gì còn chưa tới lượt cô em vợ như Lâm Manh Manh xen vào.
Lúc ăn cơm, hai chị em nhà họ Lâm trò chuyện về buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương.
“Chị ơi, em có vé xem hòa nhạc của Miêu Thiên Vương này, tối chị có đi cùng không?”
Vốn dĩ Lâm Manh Manh muốn cùng người giúp cô vào tập đoàn Phi Vũ đi cùng, nhưng chẳng biết tại sao người kia lại phải đi công tác nước ngoài, thậm chí cô còn chưa có dịp gặp mặt người đó.
“Chắc chị không đi được rồi, gần đây công ty có nhiều việc lắm, đoàn phim còn đang muốn quay cảnh đêm nữa.
” Lâm Nhuyễn Nhuyễn trả lời.
“Vậy sao, thật đáng tiếc, vé vào cửa buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương rất khó có được, em lại không có bạn bè nào để đi cùng, thật lãng phí.
”
“Hay là để Thẩm Lãng đi cùng em đi, buổi hòa nhạc chắc chắn rất đông người, lại lộn xộn nữa, anh ấy đi cùng sẽ an toàn hơn.
”
Trong tiềm thức Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã coi Thẩm Lãng như người nhà, cô rất yên tâm giao em gái cho Thẩm Lãng trông