Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế?
Ba cái cây cỏ đuôi chó nhỏ bé này lại là một vị thuốc đầu tiên để chữa bệnh về mắt?
Mọi người nghe xong câu chuyện hoang đường này liền mất bình tĩnh, xì xầm to nhỏ, bàn tán xôn xao, không khác gì mấy bà bán tôm cá ngoài chợ cá Yên Sở Hà Nội.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ, đây là câu chuyện quá là hoang đường, không thể nào xảy ra được.
Thậm chí còn có người bạo gan nghĩ rằng Thẩm Lãng có thể mới trốn ra từ trại chuối Gia Lộc, có người còn nghĩ thanh niên này mới đập đá xong nên nghĩ mình là Hoa Đà tái sinh.
Chỉ là một ngọn cỏ dại bé nhỏ ven đường không ai để ý, xấu xí vô cùng, đầy rẫy ngoài bờ ao, bờ ruộng, một ngọn cỏ ven đường thì làm sao có thể với tới được mây mà lại dùng nó để chữa bệnh như vậy.
Họa chăng chỉ có người điên mới tin điều đó.
“Không biết đây là phương thuốc bí truyền của dòng họ nào, lại có thể dùng cọng cỏ thấp hèn như cây đuôi chó có thể vận dụng điều chế ra thang thuốc.”
“Đây chắc chắn là một phương thuốc dân gian rồi, vâng, thật không thể tin được!”
“Cỏ đuôi chó mà có thể dùng được làm thuốc, thì khoai lang cũng có thể là nhân sâm, rễ tre có thể là đông trùng hạ thảo, thậm chí cỏ ấu cũng thành củ tam thất, bọ hung cũng có thể làm thuốc chữa bệnh.”
Nghe những người này nghi ngờ, không ngừng mỉa mai chế nhạo, đôi môi Thẩm Lãng chỉ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Theo chủ nghĩa duy vật thì không phải cái gì sinh ra mà đơn giản là nó được sinh ra mà là nó sinh ra để không có công dụng này thì nó cũng có công dụng khác.
Bọ hung thật ra có thể làm thuốc chữa bệnh, theo đông y, bọ hung có vị mặn, tính lạnh, có độc, có tác dụng chống sài giật, trừ độc, tán ứ, rút gai dằm, tên bay đạn lạc vào người, nó được ứng dụng vào chữ trĩ, lòi dom, tràng nhạc, tổ đỉa, bệnh eczema… vân vân và mây mây….
Công dụng thật nhiều, không thể kể hết.
“Một đám ngu xuẩn, cây mọc trên đầu, thiểu năng trí tuệ, có nói rõ thì đám người này cũng chẳng thể hiểu được đâu vì đơn giản là chúng ta không thuộc về nhau, chúng ta không cùng đẳng cấp!”
Thẩm Lãng đang muốn rời đi vì anh ta không phải đến đây để dự cái sinh nhật chết tiệt của thằng anh rể Tống Nghiễn này, nhà bao việc, một đống công việc còn chất như núi ở nhà nên anh ta không muốn lãng phí thời gian vàng bạc với một đám đầu đất chạy bằng cót.
Đang định đứng lên rời đi thì Hà Bân lại quay ra chất vấn:
“Anh đứng lại đó cho tôi, làm giấy chứng chỉ hành nghề giả, tôi là luật sư nên tôi rất rõ luật, theo tội trạng của anh thì bét nhất cũng phải ngồi tù 3 năm, nhưng tôi có thể kiện anh tới 5 năm tù giam không có ân xá, cứ yên tâm là anh sẽ được bóc năm cuốn lịch, tôi sẽ gửi lịch vào tù cho anh bóc dần nhé anh bạn.”
“Tôi cũng nói cho anh biết, không phải lúc nào cũng tùy tiện vu khống người khác, đã có ba người như anh, những manh chiếu mới chưa trải sự đời đe dọa tôi nhưng đều bị tôi cho đi bóc lịch, anh nghĩ là anh tài giỏi hơn bọn họ, hay là anh muốn xanh cỏ ngay bây giờ nhỉ, đúng là tuổi trẻ mà, ai chẳng có ước mơ, nhưng cái ước mơ của anh là ước mơ trong câu điều kiện loại 2 thôi anh bạn ạ.”
Thẩm Lãng hoàn toàn không sợ sự đe dọa của Hà Bân, cho dù anh ta có là luật sư số một của Vân Thành, có quan hệ rộng như Bình Gold đi chăng nữa thì đối với Thẩm Lãng anh ta cũng chỉ là một con kiến hôi, một manh chiếu mới, không hơn không kém.
Hà Bân nghe thấy vậy thì càng tức giận, nộ khí xung thiên.
Chỉ có mình anh ta kia biết ba người kia là ai.
Ba người kia chính là ba người nhà họ Dương.
Điều này càng làm cho Hà Bân thêm tức giận, sắc mặt của anh ta càng trở lên u ám, ánh mắt sắc như dao bầu muốn giết người đến nơi.
Thật ra thì anh ta cũng chẳng quan tâm lắm đến người nhà họ Dương, Dương Oánh Oánh cũng chỉ là vợ ba của anh ta, một người vợ ngoài giá thú không được pháp luật công nhận, cũng chẳng phải là người vợ hợp pháp.
Anh ta tức giận bởi vì Thẩm Lãng đang bôi nhọ danh dự và nhân phẩm của anh ta.
Đường đường một đấng anh tài, vai năm thước rộng thân mười thước cao, là luật sư số một của Vân Thành, đệ tử cưng của luật sư nổi tiếng phía Nam Việt Nam lại bị một thằng khố rách áo ôm xúc phạm.
Anh ta không nuốt trôi cục tức này được.
Hà Bân cắn chặt hàm răng lại nghiến răng kèn kẹt như thằng ngáo đá lên cơn nói:
“Thẩm Lãng chó chết, nỗi sỉ nhục này nhất định tôi phải giải quyết trong hôm nay.”
Hôm nay là ngày sinh nhật của Tống Nghiễn, anh ta là chủ nhân của bữa tiệc này, luật là do anh ta tạo ra, nhìn thấy Thẩm Lãng và Hà Bân hô to gọi nhỏ, coi nhà anh ta như chốn không chủ, bầu không khí sặc mùi thuốc súng thì anh ta cũng hiểu, là chủ của cuộc chơi này thì cần phải kiểm soát lại tình hình bây giờ đã rồi tính tiếp.
Anh ta nói:
“Hai anh đừng cãi nhau nữa, hôm nay là sinh nhật tôi, có thể nể mặt tôi chút được không? Cho tôi một chút thể diện có được không?”
Tống Nghiễn trước tiên là kiểm soát tranh chấp giữa hai người này sau đó quay sang nhìn Thẩm Lãng nói:
“Mặc dù cậu có mối quan hệ rất tốt với ông nội và em gái của tôi, nhưng đây là tiệc sinh nhật tôi, do tôi làm chủ, nếu cậu có ý định xúi dại tôi dùng mấy cây cỏ đuôi chó này để chữa mắt thì đừng mong an toàn rời khỏi đây.”
Ở trong mắt Tống Nghiễn thì Thẩm Lãng chỉ là tên khó rách áo ôm, thân phận thấp hèn kém hơn Hà Bân rất nhiều.
Mà trong một tương lai không xa rất có thể Thẩm Lãng sẽ được chia một số tài sản không nhỏ của nhà họ Tống nên anh ta không ngần ngại chĩa mũi súng vào Thẩm Lãng.
“Tôi mà muốn đi, thì mười thằng như anh cũng không cản nổi tôi được!”
Thẩm Lãng đáp lại một cách lạnh lùng.
“Thẩm Lãng, thật sự cậu quá kiêu ngạo, đừng rượu mời không uống mà muốn uống cồn pha nước nhé.”
Tống Nghiễn vô cùng tức giận, rất muốn khiêu chiến Thẩm Lãng nhưng anh ta biết chắc là sẽ thua thảm hại vì bản thân không phải là đối thủ của Thẩm Lãng.
Muốn thắng Thẩm Lãng thì cũng khó như lên trời vậy.
Thấy không khí ngày càng căng thẳng, Tống Từ vội vàng hòa giải:
“Anh, tại sao anh lại chỉ nghe lời của Hà Bân mà không chịu tin Thẩm Lãng, em nghĩ Hà Bân chỉ biết nói nhăng nói cuội, chỉ khích bác ly gián chúng ta vì anh ta