“Anh đến!”
Thẩm Lãng lạnh giọng ra lệnh cho trợ lý Lưu.
“Vâng, tổng giám đốc Lãng.
”
Sau khi trợ lý Lưu trả lời xong thì hít thở sâu một hơi.
Dù sao, Bạch Vi Vi vẫn tính là người nhà họ Tề, ngộ nhỡ nhà họ Tề truy cứu trách nhiệm thì cũng rất nguy hiểm.
Nhưng anh ta làm việc dưới trướng nhà họ Tống, không thể không đưa ra quyết định.
Ăn cơm nhà họ Tống, không thể làm trái ý người nhà họ Tống được.
Huống hồ, Thẩm Lãng, người quản lý quảng trường Vĩnh Hưng, đang đứng trước mặt, tương lai, anh ta còn phải đi theo làm việc cho Thẩm Lãng, nên anh ta chỉ có thể hướng mũi nhọn về phía Bạch Vi Vi.
Đương nhiên, anh ta quả thực cũng rất chán ghét mụ điên miệng thối Bạch Vi Vi này.
Trợ lý Lưu bước đến, tàn nhẫn đè Bạch Vi Vi xuống đất.
Bịch!
Hai đầu gối Bạch Vi Vi quỳ xuống.
“Thú tội cho tôi!” Thẩm Lãng quát.
Đầu gối đụng vào sàn nhà, Bạch Vi Vi chỉ mặc bộ váy lụa đen mỏng manh, suýt xoa một tiếng.
Rất nhanh, đầu gối đã rách da.
Lúc đó, Thẩm Lãng mới nói với trợ lý Lưu: “Anh đi đi, nếu Tống Nghiễn tìm tôi thì nói tôi chưa từng đến đây.
”
Thẩm Lãng tạm thời không muốn gặp Tống Nghiễn, bởi vì anh biết Tống Nghiễn nhất định sẽ nhân cơ hội này tìm anh, thế nào cũng sẽ có việc nhờ vả.
Bây giờ tâm trạng anh không tốt, không muốn lo những chuyện khác, phải giải quyết mối hận thù với Bạch Vi Vi, kết thúc chuyện này trước đã.
Trợ lý Lưu đi rồi, uỳnh một cái, Thẩm Lãng đóng sầm cửa quán trà sữa lại.
Quán trà sữa này vốn dĩ kinh doanh không tốt, từ lúc sáng sớm mới có chừng hai vị khách đến đã bị Bạch Vi Vi miệng thối đuổi đi.
Giây phút cửa bị đóng lại, Bạch Vi Vi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Lãnh ý bao lấy toàn cơ thể.
Cô ta biết, hôm nay mình có khả năng sẽ bị đóng băng luôn.
“Dập đầu! Một trăm cái!”
Giọng nói lạnh như băng của Thẩm Lãng lại vang lên, khiến tâm hồn khiếp sợ.
Bạch Vi Vi không chịu nổi áp lực, cúi xuống sàn, dập đầu.
Một, hai, ba, bốn, năm,…
Mà vẻ mặt Thẩm Lãng lúc này vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh gõ một dãy số.
Đối xử với Bạch Vi Vi, không thể có chút lòng thương hại nào.
Bởi vì một khi để người phụ nữ này phục hồi lại tinh thần, chắc chắn sẽ dựa dẫm vào nhà họ Tề, trả thù anh một cách mãnh liệt.
Thẩm Lãng cũng chẳng sợ Bạch Vi Vi trả thù, nhưng Thẩm Lãng lo lắng sẽ liên lụy tới người thân bên cạnh anh.
Người phụ nữ này, chỉ có thể chấm dứt hậu hoạn!
Bạch Vi Vi vẫn tiếp tục dập đầu, cô ta muốn dùng phương thức này khiến Thẩm Lãng mềm lòng, sẽ nảy sinh chút thương hại cô ta.
Vì thế, cô ta nhịn đau, cố ý làm trán rách da chảy máu.
Máu tươi từ trán cô ta chảy xuống mũi, xuôi xuống gò má.
Rõ ràng chỉ chảy máu ở trán lại có thể khiến máu me khắp mặt.
“Tôi… tôi không ổn rồi, đầu của tôi, tôi chóng mặt…”
Bạch Vi Vi giả bộ choáng váng, còn tỏ vẻ sắp ngất đến nơi, nằm nhoài xuống sàn nhà.
Nhìn cảnh này, mặt Thẩm Lãng lạnh lùng.
Anh vốn định nhốt Bạch Vi Vi vào lồng heo, nhưng mà bây giờ, thấy Bạch Vi Vi vẫn còn sức diễn trò, không hề chân thành hối lỗi chút nào, anh bèn thay đổi chủ ý.
Giốt lồng heo? Cũng tiện cho cô ta quá!
Nhất định phải sắp xếp cho cô ta cẩn thận một chút!
Mười phút sau, bên ngoài quán trà sữa truyền đến tiếng gõ cửa.
Thẩm Lãng mở cửa quán ra, thấy một chiếc Maybach đỗ ngoài cửa.
Từ trong xe, hai thanh niên mặc bộ vest đen bước xuống.
Hai thanh niên này, ngoài một thân tây trang gọn gàng phẳng phiu, tinh thần cũng vô cùng tốt, ánh mắt sắc như lưỡi câu, vẻ mặt nghiêm trang, không nói cười tùy tiện.
“Chủ tịch Lãng.
”
“Chủ tịch Lãng.
”
Hai người dồn dập cúi người chào Thẩm Lãng.
Lúc này, nội tâm Bạch Vi Vi trở nên hoảng hốt.
“Chủ… chủ tịch Lãng? Không phải là tổng giám đốc Lãng sao? Khác biệt giữa chủ tịch và tổng giám đốc rất lớn đó!”
Có điều, Bạch Vi Vi cũng không suy nghĩ kỹ càng, cô ta chỉ cảm thấy Thẩm Lãng vô cùng khoa trương, sau khi lên làm tổng giám đốc của quảng trường Vĩnh Hưng, còn phối hợp thêm hai vệ sĩ và xe Maybach.
“Tinh tướng! Còn tưởng mình thành ông lớn rồi!”
Trong lòng Bạch Vi Vi ghen tỵ hết mức.
“Vừa nãy mình dùng khổ nhục kế quả nhiên có hiệu quả, Thẩm Lãng à Thẩm Lãng, anh vẫn quá nhẹ dạ, ha ha, anh cứ luôn thiếu quyết đoán như vậy sẽ không làm nên việc lớn được!”
Bạch Vi Vi mừng thầm, cô ta tưởng rằng Thẩm Lãng cho người lái xe tới đây, chính là muốn đưa cô ta đến bệnh viện.
Nhưng mà, cô ta nghĩ nhiều quá