Tối nay, Thẩm Lãng cầm đường đao, thưởng thiện phạt ác!
Ba phút sau, nhân viên biểu diễn tiết mục lục tục đi vào nơi tổ chứ cuộc họp thường niên của nhân viên cấp cao tập đoàn Phi Vũ.
Lúc này, Thẩm Lãng đã đi vào hội trường, lưng anh mang đường đao, tuần tra hội trường.
"Cậu Thẩm vạn phúc kim an."
"Cậu Thẩm vạn phúc kim an."
"Cậu Thẩm vạn phúc kim an."
Hơn hai mươi nhân viên cấp cao của tập đoàn đứng thành hai hàng nhất loạt khom người cúi chào Thẩm Lãng.
Còn Phong Lăng kia, thấy Thẩm Lãng áo liền quần, trong lòng hơi lộp bộp.
Người ngoài nhìn vào, Thẩm Lãng lưng mang đường đao, có lẽ sẽ cảm thấy như là chàng trai cosplay, cười cười rồi thôi.
Nhưng Phong Lăng rất rõ ràng, đao kiếm vừa ra, thì phải thấy máu!
"Có chuyện gì vậy? Cuộc họp thường niên long trọng thế này, anh ta lại mang theo đao, chẳng nhẽ anh ta đã biết là mình rồi à?"
Nghĩ tới đây, Phong Lăng hơi khủng hoảng.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại phủ định suy đoán của mình: "Nhất định là mình tự dọa mình rồi, mình ẩn núp sâu như vậy, anh ta không thể nào biết là mình.
Cũng không thể biết kế hoạch mà mình thiết kế tối nay, cho dù anh ta biết, mình cũng có cách thoát thân."
Nếu Phong Lăng đã dám làm gian tế cho Thẩm Tư Nguyên, nằm vùng làm chuyện dưới tầm tay Thẩm Lãng, nói vậy nghĩa là anh ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng nghĩ xong kế sách ứng phó.
Mặc dù là vậy, giờ phút này Phong Lăng vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng mang đao, bước chân vững vàng, bước đi thong thả, khí tràng cường đại, cảm giác cực kỳ áp bách!
Hơn hai mươi vị nhân viên cấp cao, bao gồm cả người tâm phúc như Lương Trí Nghĩa cũng phủ phục cúi đầu, còn Phong Lăng không dám một mình ngẩng đầu.
Thảm Lãng từ giữa hai nhóm nhân viên cấp cao đi ra, bước đi bình tĩnh, cho nên lúc đi qua từng người đều có dừng lại một đoạn.
Khi Thẩm Lãng mang đao sau lưng, đi ngang qua Phong Lăng thì lưng Phong Lăng toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta cực kỳ khẩn trương, ẩn ẩn cảm giác được, thanh đường đao kua đang đặt trên cổ mình, cả ngoài như một dây cung căng cứng, như kiểu ngay sau đó sẽ lập tức đứt đoạn.
Thực ra, thanh đao kia của Thẩm Lãng, động còn không động chớ nói chi là bỏ ra khỏi vỏ.
Bởi vậy có thể thấy, trong lòng Phong Lăng đang hết sức sợ hãi Thẩm Lãng.
Anh ta hiểu con người Thẩm Lãng, trên chuyện chính sự tuyệt đối không nương tay.
Cuối cùng, Thẩm Lãng đi qua người Phong Lăng,không nói gì, mới làm cho Phong Lăng nhẹ nhàng thở ra.
"Cuộc họp thường niên sắp bắt đầu rồi, các vị hãy ngồi đi.
Trước tiên xem tiết mục biểu diễn, sau đó đi ăn cơm."
Thẩm Lãng nói với hơn hai mươi nhân viên cấp cao của tập đoàn.
"Vâng, cậu Thẩm."
Lại là tiếng trả lời đồng thanh.
Hôm nay, Thẩm Lãng là nhân vật chính, nhiều nhân viên cao tầng như vậy, chỉ có Thẩm Lãng là người có quyền lời nói và quyền điều khiển.
Đợi các nhân viên cấp cao ngồi xuống, những nhân viên được công ty mời đến biểu diễn tiết mục lần lượt chạy ra.
Đã tập luyện rất nhiều lần, cho nên có thể biểu diễn ngay sau khi lên sân khấu.
Chẳng mấy chốc, tiết mục đầu tiên đã bắt đầu, đầu tiên là một nhóm nhạc mang đến một ca khúc lay động.
Thực ra người chân chính quan tâm tiết mục có hay hay không, đã ít lại càng ít.
Phần lớn mọi người không để ý dàn nhạc hát có hay hay không, chỉ nhìn cái náo nhiệt thôi.
Điều bọn họ phải làm là thể hiện thật tốt trước mặt Thẩm Lãng, thăm dò hướng gió, ba tháng sau có thể thăng chức tăng lương một chút.
Lúc này, Lâm Manh Manh đã đi vào rồi.
Chỉ muộn một bước, không nhìn thấy Thẩm Lãng lưng mang đường đao, tuần tra hội trường cuộc họp thường niên.
Nếu như nhìn thấy thì chắc chắn tròng mắt cũng phải rơi xuống vì kinh ngạc.
Sau khi cô ta tiến vào, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Phong Lăng.
Nhưng là Phong Lăng vẫn không chịu lộ diện.
Bởi vì chuyện anh ta giao cho Lâm Manh Manh còn chưa làm.
Đợi Lâm Manh Manh làm xong, anh ta sẽ cả người rút lui, không hề quan tâm cảm thụ của Lâm Manh Manh.
Nói trắng ra, Lâm Manh Manh chỉ là một con cờ của anh ta mà thôi.
"Anh ở đâu? Ra gặp em đi!" Lâm Manh Manh hơi hưng phấn, cũng hơi sốt ruột.
Cô ta quét mắt nhìn các góc trong cuộc họp, ý đồ tìm kiếm vị trí của ông chủ tập đoàn Phi Vũ.
Nhưng cô ta xem một vòng cũng không thấy được chỗ ngồi của ông chủ tập đoàn Phi Vũ.
Dù sao thì chỗ này không phải là sân nhà chính.
Sân chính thức, là ghế lô siêu lớn lát nữa dùng cơm.
Ở nơi đó, sẽ thấy được vị trí của ông chủ tập đoàn Phi Vũ.
Còn Lâm Manh Manh lại lo mình bị lộ, không dám đi hỏi người xung quanh.
"Em còn chưa vào." Phong Lăng trả lời tin nhắn của Lâm Manh Manh trong nhà vệ sinh.
Sau khi Thẩm Lãng tuần tra xong, Phong Lăng lén lút chạy vào