“Kính lúp?”
Thẩm Lãng sửng sốt trong chốc lát.
“Ồ đúng, tôi thực sự quên kính lúp, nhưng mà không sao, tôi bình thường giám định bảo vật cũng không cần dùng đến nó.”
Một khi bắt đầu, anh luôn biết được đâu là hàng thật đâu là hàng giả, vậy thì cần dùng kính lúp để làm gì, nếu tính như là cầm thứ đó, cũng là đang làm bộ làm tịch.
Lời này vừa nói ra, gây ra một sự náo động.
Giới truyền thông chớp lấy thời cơ quay phim chụp ảnh, đem lời nói của Thẩm Lãng quay hết lại, đợi khi quay về sẽ tìm một biên tập nhỏ dậm thêm chút mắm chút muối vào, sẽ lại tạo thành một bài báo hot trên mạng.
Câu nói của Thẩm Lãng, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn nó sẽ dẫn tới một sự chế giễu lớn đối với những người trong cuộc.
“Ha ha ha, thật sự đây là lần đầu tiên tôi nghe nói, giám định gốm sứ không cần kính lúp.”
“Thật sự trời cao biển rộng bao la nên không thiếu cái lạ, tại sao lại xuất hiện loại nhân vật này trong ngành đồ cổ, thứ đồ chơi làm xấu mặt.”
“Giám định gốm sứ không cần sử dụng kính lúp, chẳng khác nào cỡ to không có giấy.”
“Còn có thể nói cái gì nữa? Người trẻ tuổi này chỉ là một tên gà mờ, cái gì cũng không biết, ngay cả kiến thức thông thường cơ bản nhất về giám định gốm sứ cũng đều không biết.”
Ngay cả hai vị Hoàng Thanh Sơn và Hoàng Thanh Thạch, cũng đều lắc đầu, biểu thị sự thất vọng.
Chỉ có Tống Tri Viễn là vẻ mặt bình tĩnh.
Đối diện với sự nghi ngờ chất vấn của tất cả mọi người, Thẩm Lãng chỉ cười lạnh nói: “Haha, nếu mọi người cảm thấy khó tưởng tượng nổi, vậy thì chỉ có thể nói là người dốt nát thôi, thường năm ở chợ, những tiểu thương bán thịt, khi thái miếng thịt chỉ cần cầm ở trên tay mà không cần dùng cân vẫn biết là mấy cân hay là mấy lạng thịt, giám định gốm sứ cũng giống như vậy, tôi có thể dùng mắt thường để nhìn thấy mọi thứ, vậy hà cớ gì phải cứ một mực phụ thuộc vào kính lúp?”
Khi Thẩm Lãng nói, tất cả mọi người đang ở hiện trường, đều không nói nên lời.
Vào thời cổ xưa, có một ông lão bán dầu, rót dầu qua lỗ đồng tiền mà không dây ra đồng tiền, khiến Trần Nghiêu Tư kinh ngạc.
Đúng là đạo lý quen tay hay việc.
Thẩm Lãng không quan tâm đến sự nghi ngờ của người khác, âm thanh nghi ngờ bây giờ lớn bao nhiêu, thì lát nữa cú tát vào mặt sẽ đau bấy nhiêu.
Điền Văn Duệ cảm thấy, Thẩm Lãng quả là quá không chuyên môn, ông ta không hiểu rõ được làm sao Tống Tri Viễn cuối cùng lại nhìn trúng tên nhóc con này.
Nhưng mà, sự “không chuyên môn” của Thẩm Lãng, cũng khiến Điền Văn Duệ có chút tự đắc vênh váo, bởi vì tiếp theo ông ta không cần phải tiêu tốn quá nhiều sức lực, cũng có thể hoàn thành những việc mà cậu Hóa Vân giao cho.
Đối mặt với nửa chai giấm, Điền Văn Duệ có chút thả lỏng cảnh giác, cầm một cái lọ Thanh Hoa Vân Long của thời nhà Nguyên lên và nói: “Hồng Thụy Phúc cũng không đáng được chú ý, bán hàng giả cũng phải tìm một bản sao chất lượng cao, Thanh Hoa Sứ mà tôi tùy tiện cầm lên, thực chất là đồ giả.”
Tề Hóa Vân đã hết tức giận với Điền Văn Triết, Điền Văn Triết lại đem mệnh lệnh truyền đạt cho bốn người em trai.
Năm trưởng lão nhà họ Điền, rất giỏi trong các lĩnh vực của họ, nhiệm vụ của bọn họ trong cuộc thẩm định hôm nay, chính là từ Hồng Thụy Phúc tìm ra được đồ giả, cho dù không có đồ giả thì cũng phải nói là có, đến để lừa dối.
Sau khi giới truyền thông nghe những gì Điền Văn Duệ nói, họ ngay lập tức ý thức được họ phải thêm đùi gà cho người biên tập, yêu cầu anh ta viết thêm một vài bài báo bùng nổ vào tối nay.
Lời nói của Điền Văn Duệ, khiến cuộc thẩm định tại hiện trường, biến thành cuộc thảo luận không ngớt.
“Chẳng lẽ Hồng Thụy Phúc thật ra là đồ giả sao? Thật uổng phí tôi tín nhiệm mà!”
“Năng lực phân biệt của Điền Văn Duệ vẫn còn rất mạnh, lời anh ta nói không thể không tin.”
“Ngay cả bậc thầy giám định đồ gốm cũng nói rằng nó có vấn đề, nhất định không thoát được rồi, tấm biển của của Hồng Thụy Phúc xem như là đập đi rồi.”
“Tuy là nói bậc thấy Điền Văn Duệ là cao thủ giám định gốm sứ, nhưng mà cũng không thể chỉ nghe từ một phía.”
Lúc này, Thẩm Lãng đã lên tiếng phủ nhận, anh nói: “Nhìn thoáng qua tôi có thể biết đây là hàng thật, vậy mà ông lại nói là hàng giả! Tôi nghĩ ông hình như đã bị thế lực nào đó mua chuộc mất rồi!”
Điền Văn Duệ lập tức cau mày: “Cậu không được ngậm máu phun người, bất cứ việc gì đều có chứng cứ của nó, hơn nữa tôi giám định gốm sứ là đang tích cực hưởng ứng các hoạt động chống hàng giả trong ngành đồ cổ.”
Lúc đầu, Điền Văn Duệ có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh ông ta đã kịp phản ứng lại.
Ông ta vừa mới nghĩ rằng Thẩm Lãng là đã nhìn ra ông ta đang vu cáo hãm hại cửa tiệm đồ cổ Hồng Thụy Phúc, nhưng sau đó nghĩ lại, Thẩm Lãng, là một kẻ không chuyên môn không biết nhưng giả vờ là biết, ngay của