“Việc tôi đã bàn giao cho anh, lập tức đi làm ngay, không được có sai sót gì.”
Trong quán cà phê, Thẩm Lãng và Lương Trí Nghĩa ngồi đối diện với nhau.
“Được rồi, Thẩm Lãng, tôi nhất định sẽ làm theo sự căn dặn của anh.”
Thẩm Lãng bàn giao cho Lương Trí Nghĩa một số việc, rồi vội vàng trở về chỗ ở của Lâm Nhuyễn Nguyễn.
Anh có một linh cảm không tốt, lo lắng rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Sau màn thể diện hôm nay tại cuộc thẩm định, Tề Hóa Vân nhấn định sẽ căm hận anh đến tận xương tủy.
Thẩm Lãng lo lắng, Tề Hóa Vân sẽ đường cùng rứt giậu, mà ra tay đối với người bên cạnh mình.
Cũng biết, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã có suy nghĩ từ chức ở công ty giải trí Hóa Điệp, nhưng mà vẫn chưa hoàn tất thủ tục từ chức.
Sau khi anh ta gấp rút vội vàng trở về chỗ ở của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, phát hiện Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn bình an vô sự, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng buông xuống.
“Làm cái gì mà anh lại căng thẳng như vậy? Nhanh ngồi xuống đi, cái này em vừa mới cắt xong đấy.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, khẽ mỉm cười, mang đến cho Thẩm Lãng một đĩa hoa quả.
“Anh lo lắng em sẽ xảy ra chuyện.” Thẩm Lãng nói thẳng.
“Em không sao, em mỗi ngày đều chỉ đến công ty rồi về nhà và ngược lại, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Như thế mới nguy hiểm, công ty và nhà, đều là những địa điểm cố định, nếu có người nào đó muốn hãm hại em, chỉ cần nằm vùng vài ngày có thể tìm ra thói quen của em”, Thẩm Lãng nói.
“Tại sao anh lại nói như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
“Không sai, là thật sự có chuyện.” Biểu tình trên mặt của Thẩm Lãng, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hôm nay ở hội nghị thẩm định, anh đã đắc tội với Tề Hóa Vân, anh lo lắng anh ta sẽ ra tay với em.”
Nhắc đến Tề Hóa Vân, trong ấn tượng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, là một người hiền lành ở Vân Thành, người thường xuyên quyên góp tiền và tham gia các hoạt động từ thiện, vẫn là thần tượng của người dân ở Vân Thành này.
Nhưng mà, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng đã nghe nói, ngày hôm qua, thông tin Tề Hóa Vân bị dính vào tin tức quan hệ bất chính, hình ảnh của anh ta đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Hơn nữa chỉ trong ngày hôm nay, một số tin tức tiêu cực khác liên quan đến Tề Hóa Vân, đã xuất hiện trên các tiêu đề của Vân Thành, dẫn tới hình ảnh của Tề Hóa Vân một lần nữa bị tổn hạị, nhưng mà cô cũng không để ý đến.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đối với những lời bàn tán này, không có quan tâm.
Cho dù Tề Hóa Vân tốt hay xấu, đều không có liên quan gì đến cô.
Hơn nữa, Tề Hóa Vân cũng là người đứng đầu tập đoàn Tề Thị, tuy Giải trí Hóa Điệp trực thuộc dưới trướng nhà họ Tề, nhưng mà Tề Hóa Vân không tham gia quản lý Giải trí Hóa Điệp.
“Làm thế nào anh lại đắc tội với Tề Hóa Vân? Cụ thể là đã phát sinh ra chuyện gì?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
“Hôm nay anh với tư cách là một chuyên gia thẩm định, đã đến tham gia cuộc hội nghị thẩm định bộ sưu tập của cửa tiệm đồ cổ Hồng Thụy Phúc, mục đích là đi để loại bỏ cái giả và giữ lại cái thật, đồng thời khôi phục sự trong sạch của Hồng Thụy Phúc.
Nhưng Tề Hóa Vân đã mua chuộc được ông lớn trong ngành, hãm hại Hoàng Thụy Phúc, sau cùng đã bị anh vạch trần, còn tóm được bàn tay đen của Tề Hóa Vân đứng sau hậu trường.
Bây giờ Tề Hóa Vân nhất định là đang hận anh đến tận xương tủy, nhưng mà anh ta nghĩ hại anh vẫn còn có chút khó khắn, vì vậy anh lo lắng sẽ làm liên lụy đến em.”
Lời nói của Thẩm Lãng đơn giản, đem ngọn nguồn của sự việc, nói cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe, hy vọng rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn sẽ cẩn trọng.
“Hóa ra là như vậy, vậy là Tề Hóa Vân, thực sự là một tên tiểu nhân nham hiểm khác xa với vẻ ngoài của mình phải không?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
“Trên thế giới này có rất nhiều kẻ tiểu nhân, rất ít người tốt đẹp hoàn toàn, nhưng mà có một số là tiểu nhân thực sự, và một số người là ngụy quân tử, giống như Tề Hóa Vân, chính là một kẻ ngụy quân tử thật sự.
Anh ta đã dành hơn hai mươi năm, tạo dựng nên một nhân cách hoàn hảo cho bản thân, ở trong mắt của người dân trăm họ của Vân Thành, anh ta chính chính nhân quân tử, là một cậu chủ khiêm tốn, và là thần tượng của tất cả mọi người.
Nhưng mà giấy cũng không thể bọc được lửa, chân tướng cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.”
Thẩm Lãng không muốn giải thích quá nhiều, anh đã nắm được một phần, những việc làm ghê tởm trong bóng tối có liên quan đến Tề Hóa Vân.
Điều mà Thẩm Lãng phải làm bây giờ, đó chính là bảo vệ Lâm Nhuyễn Nhuyễn, không để cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn chịu bất kỳ tổn thương nào.
“Nhuyễn Nhuyễn, em hãy nghe lời của anh, nhanh chóng nghỉ việc ở giải trí Hóa Điệp đi, sau đó anh sẽ đưa em đi đổi chỗ ở khác.”
Thẩm Lãng không nói đùa, anh đang thật sự rất nghiêm túc.
“Được rồi, lát nữa em sẽ đến công ty xin từ chức.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất nghe lời của Thẩm Lãng, ngoan ngoãn gật đầu.
Về nơi ở mới,