Món quà mà Trần Huy tặng cho Trần Bình đã bị Thẩm Lãng đạp vỡ tan tành.
Toàn bộ người từ trên xuống dưới trong nhà họ Trần đều cảm thấy khiếp sợ trước vị khách không mời mà đến này.
"Cậu! Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây?"
Trần Bình bị dọa đến mức suýt nữa thì lên cơn đau tim.
Các thành viên khác trong nhà họ Trần cũng ngạc nhiên như Trần Bình, nhà họ Trần cũng không hề đắc tội với ai, ngoài Thi Bất Du ra thì còn có thể là ai?
Lúc này, Thẩm Lãng buông Thi Thanh Thanh trong lồng ngực ra, giọng nói lạnh như băng vang vọng trong sảnh.
"Thẩm Lãng!"
Xôn xao...
Mọi người trong sảnh chính bắt đầu bàn tán.
Nghe thấy cái tên "Thẩm Lãng", tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng chột dạ.
Bọn họ đều biết rằng Thi Bất Du có một cậu học trò tên là Thẩm Lãng, năm năm trước đã từng đi theo Thi Bất Du học vẽ tranh.
Khi đó bọn họ đều ăn ở tại "Mãn Đường Hà Thú", Thi Bất Du vô cùng yêu quý và coi trọng cậu học trò này, thậm chí còn có mối quan hệ thân thiết với anh hơn cả những người thân này.
"Cậu chính là Thẩm Lãng sao?"
"Sao cậu lại trở về rồi?"
"Cậu nhóc, lần này cậu trở về là muốn làm gì?"
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất căng thẳng và hoảng hốt, bọn họ lo lắng rằng Thẩm Lãng đến đây để trút giận thay cho Thi Bất Du, dự cảm của bọn họ không sai, hôm nay Thẩm Lãng đã đến tận cửa để đòi lại công bằng cho thầy của mình!
Vào lúc này, Trần Bình đã hồi phục lại những cảm xúc phức tạp của mình và ổn định lại cơ thể.
Ông ta chống cây gậy ba-toong, lên tiếng trách mắng Thẩm Lãng: "Cậu đã đập vỡ món đồ sứ trắng được nung bằng kỹ thuật đặc biệt mà cháu trai của tôi tặng cho tôi.
Cậu có biết rằng món đồ này có giá trị thế nào không? Ít nhất cũng phải mười bảy tỷ đồng, cậu có đủ khả năng để đền không?"
Lời nói của ông cụ Bình rất dữ dội, xem ra ông ta thật sự cho rằng "được nung bằng kỹ thuật đặc biệt" là sự thật.
Lúc này Trần Huy cũng đứng lên, chỉ vào Thẩm Lãng và tức giận nói: "Tôi đã bỏ ra mười bảy tỷ để mua món đồ quý hiếm này, nhưng lại bị anh đá nát rồi.
Anh thật quá đáng, trả lại món đồ sứ trắng cho tôi!"
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc mắt nhìn hai ông cháu nhà họ Trần, sau đó cười khẩy: "Mười bảy tỷ? Thật sự dát vàng lên mặt mình hay sao.
Cái bát vỡ này cũng chỉ đáng giá một hai triệu đồng mà thôi.
Dù chất lượng tốt hơn một chút thì cũng chỉ bán được ba triệu tư là cao rồi!"
"Vớ vẩn! Đây rõ ràng là đồ thật.
Một vị bậc thầy về đồ cổ nổi tiếng ở địa phương đã chuyển nhượng lại cho tôi.
Làm sao có thể là hàng giả được? Anh biết phân biệt hàng tốt xấu sao?"
Lúc này Trần Huy thật sự có chút áy náy, nhưng anh ta cảm thấy rằng có lẽ Thẩm Lãng chỉ là một tên gà mờ về đồ cổ, chỉ là mèo mù vớ phải cá rán nên đoán đúng mà thôi.
Hơn nữa anh ta cho rằng chỉ cần mình sống chết không chịu thừa nhận, thì ông nội sẽ không vì mấy câu nói đó mà lựa chọn tin tưởng người ngoài.
“Mấy loại bát vỡ này, căn bản là tôi sẽ không nhìn lầm đâu.” Thẩm Lãng nói xong thì lập tức cầm đáy bát lên, liếc mắt một cái rồi nở nụ cười chế nhạo: “Trần Huy, anh thật sự có hiếu quá cơ, vậy mà lại cầm bát nung bằng lò vi sóng để tặng ông nội mình."
Thẩm Lãng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra rằng mảnh vỡ của món đồ sứ trắng này không phải là đồ thật.
Nhưng anh không ngờ rằng Trần Huy lại mang một chiếc bát nung bằng lò vi sóng đến để lừa gạt, quả thực là một điều bất ngờ ngoài ý muốn.
Dưới đáy của miếng bát vỡ này có mấy chữ: nung bằng lò vi sóng.
Nhưng mấy chữ này đã bị người làm ra cạo đi và trở nên rất mờ, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra dấu vết của mấy chữ này.
Khi mọi người trước mặt nghe thấy những lời của Thẩm Lãng, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tất cả đều nhất trí cho rằng Thẩm Lãng đang nói dối.
Bọn họ cảm thấy rằng cho dù Trần Huy có giở thói khôn vặt thì anh ta cũng sẽ không mua một chiếc bát nung bằng lò vi sóng để lừa ông nội.
"Lời cậu nói càng ngày càng không đáng tin cậy.
Nếu Trần Huy không giúp đỡ thì cũng không thể mang một chiếc bát nung bằng lò vi sóng ra để tặng người khác được."
"Thật là, coi chúng tôi đều là những kẻ ngốc? Không thể phân biệt đúng sai sao?"
"Tôi chẳng thèm tin những lời nhảm nhí của cậu.
Trần Huy nhà chúng tôi luôn làm việc cẩn thận.
Sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy!"
Lời nói của người thân khiến Trần Huy cảm thấy rất xấu hổ, tuy rằng không thể hiện trên gương mặt nhưng trong lòng lại vô cùng xấu hổ.
Trong lòng anh ta biết rất rõ ràng, món đồ sứ trắng này là đồ giả, anh ta thực sự không đành lòng bỏ tiền ra mua hàng thật.
Anh ta đã nhờ người liên hệ với người buôn hàng giả, sau đó bỏ ra một tỷ bảy để đặt làm một món đồ nhái cao cấp, hôm nay vừa mới chế tác xong thì anh ta đã mang đến bữa tiệc của gia đình.
Về phần đáy chiếc bát, anh ta