Giờ phút này, từ trên xuống dưới trong nhà họ Trần, không ai là không dám nghe theo.
Trên gương mặt của Trần Bình đã lộ ra vẻ khó xử, trong lòng cố nén lửa giận, nhưng ông ta và cả con trai Trần Dương vẫn quỳ xuống trước mặt Thi Thanh Thanh.
Trần Huy cũng làm như vậy, không dám trái lời.
"Dâp đầu một trăm cái đi!"
Thẩm Lãng lại ra lệnh lần nữa.
“Dập… Dập đầu?” Trần Bình cau mày, tựa như khó có thể chấp nhận.
Ông ta đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, cho rằng việc quỳ lạy trước một cô bé mới mười ba tuổi là một kiểu chà đạp nhân cách của ông ta.
"Dập đầu!"
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Lãng chống lại ánh mắt của Trần Bình, khiến cho Trần Bình rùng mình một cái.
Vừa rồi cháu trai của ông ta đã bị một quyền của Thẩm Lãng đánh bay, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có, Trần Bình có thể thấy được điều này.
Sức lực của Thẩm Lãng rất mạnh, mạnh đến mức không có bất kỳ người đàn ông nào trong nhà họ Trần dám chống lại.
Lúc này Trần Bình chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng dập đầu xuống sàn.
Đã nói một trăm cái thì nhất định phải dập đầu không sót một cái nào.
Cuối cùng, toàn bộ người trong nhà họ Trần, từ già trẻ cho tới lớn bé đều đập đầu cả trăm cái, sau khi dập đầu với Thi Thanh Thanh, lúc này cơn tức của Thẩm Lãng mới dần dần nguôi ngoai đi.
Tiếp theo Thẩm Lãng định đưa Thi Thanh Thanh đi, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đưa cô ấy đi ăn một bữa ngon.
Bị hành hạ nhiều ngày như vậy, nhất định cô ấy đã phải chịu rất nhiều cực khổ, Thẩm Lãng cảm thấy rất đau lòng, bây giờ thầy đã mất tích, anh sẽ đối xử với Thi Thanh Thanh như em gái ruột của mình, sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ sự tủi nhục nào.
Trước khi rời khỏi Mãn Đường Hà Thú, Thẩm Lãng đã tuyên bố với tất cả mọi người trong nhà họ Trần: "Mảnh sân này là của thầy tôi, cũng chính là của Thanh Thanh.
Các người phải dọn ra khỏi đây trong vòng ba ngày, nếu không thì tôi sẽ tự ra tay! Nhưng đến lúc đó, nhà họ Trần các người sẽ biến mất khỏi Giang Nam mãi mãi!"
Thẩm Lãng không hề nói đùa, cũng không phải anh đang uy hiếp, mà là nói cho người nhà họ Trần biết trước một chuyện.
Nếu như nhà họ Trần không chuyển khỏi đây trong vòng ba ngày, thì anh sẽ san bằng nhà họ Trần!
Cả ba người Trần Bình, Trần Dương, Trần Huy đều im lặng, không dám đáp lại Thẩm Lãng, lại càng không dám nhìn vào ánh mắt rét lạnh của anh.
Sau đó, Thẩm Lãng ôm két sắt, nắm tay Thi Thanh Thanh rời khỏi Mãn Đường Hà Thú.
Đây là tài sản của thầy, nhất định Thẩm Lãng sẽ không để nhà họ Trần làm xằng làm bậy.
Nó nên thuộc về nhà thầy, không ai có thể cướp được! Không ai có thể động vào!
Vừa ra đến cửa, anh đã nhìn thấy một chiếc xe Lexus LX màu đen đã đợi ở đó từ trước.
Hay nói cách khác là chiếc xe này chưa từng rời đi, chính 9526 đã lái chiếc xe này đưa Thẩm Lãng đến Mãn Đường Hà Thú.
9526 nhanh chóng xuống xe, cô ấy mở cửa xe ra, làm động tác mời với Thẩm Lãng một cách cung kính.
Gương mặt Thẩm Lãng không chút cảm xúc, anh dẫn Thi Thanh Thanh ngồi vào trong xe.
Trên gương mặt của Thi Thanh Thanh lộ ra vẻ nghi hoặc, mặc dù cô ấy không hiểu biết về xe nhưng từ những đồ vật bên trong xe, cô ấy có thể nhận ra rằng nó ngang ngửa với chiếc xe mà bố mình thường hay lái.
Cô ấy không nhịn được mà suy đoán.
"Chiếc xe trước đây bố em lái cũng không tồi, mà dường như chiếc xe này của anh Thẩm Lãng cũng ngang ngửa với xe của bố em."
"Hơn nữa, vậy mà anh Thẩm Lãng còn thuê được một chị gái xinh đẹp làm tài xế, đãi ngộ này tốt quá đi."
"Nhưng bố em là họa sĩ tài giỏi nổi tiếng nhất trong nước, tranh mà ông ấy vẽ có giá trị không ít, nhưng anh Thẩm Lãng..."
"Chẳng lẽ anh Thẩm Lãng cũng trở thành một họa sĩ tài giỏi sao?"
Thi Thanh Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể suy đoán được như vậy.
“Anh à, có phải bây giờ anh đã trở thành một họa sĩ tài giỏi rồi không?” Thi Thanh Thanh hỏi.
Thẩm Lãng duỗi tay ra sờ đầu Thi Thanh Thanh, anh nở nụ cười và nói: "Không tính là học sĩ tài giỏi, nhưng cũng có thể kiếm miếng cơm."
Vừa hay Thẩm Lãng cũng có thể coi họa sĩ như một thân phận.
"Em không tin, thậm chí anh còn thuê cả một chị gái xinh đẹp làm tài xế, chắc chắn là kiếm được rất nhiều tiền." Mặc dù khuôn mặt nhỏ của Thi Thanh Thanh đầy bụi bẩn, nhưng đôi mắt to tròn của cô ấy lại có vẻ sáng hơn.
Thẩm Lãng chỉ mỉm cười mà không giải thích gì nhiều.
Sau đó Thẩm Lãng quyết định đưa Thi Thanh Thanh đi ăn gì đó trước, sau đó mua quần áo mới, cuối cùng để 9526 đưa Thi Thanh Thanh đi tắm rửa.
Mua quần áo xong lại đi tắm rửa, đúng lúc có thể mặc quần áo mới cho sạch sẽ.
Tại Giang Nam, trong khu trung tâm thương mại phía nam.
"Cô đợi ở chỗ này trước, có việc gì thì tôi sẽ gọi cô."
Sau khi xuống xe, Thẩm Lãng ra lệnh cho 9526.
“Vâng, ông chủ.” 9526 gật đầu với Thẩm Lãng.
"Ông chủ? Đây là tình huống gì vậy anh