Ngay khi điều này được nói ra, xung quanh đều trở nên náo nhiệt.
"Hả? Thật hay giả vậy, cậu chủ Ngoan Nhân đang ở đâu vậy?"
"Sao không thấy cậu chủ Ngoan Nhân đâu vậy?"
"Chẳng lẽ, người thanh niên trẻ tuổi này là cậu chủ Ngoan Nhân sao?"
Mọi người vẫn nhao nhao suy đoán, trong lúc hỗn loạn mỗi người đều đưa ra một ý kiến khác nhau.
Tuy nhiên đối với con cháu nhà họ Vu, tất cả đều nở nụ cười.
"Ha ha ha, Thẩm Lãng, anh thật không biết xấu hổ là gì, anh mà cũng dám tự xưng mình là cậu chủ Ngoan Nhân, đúng là không có mặt mũi gì."
"Anh chẳng qua chỉ là một học trò của Thi Bất Du.
Ở đây nói ra những lời này, không sợ đau đầu lưỡi à?"
"Đúng vậy, tôi đã từng thấy rất nhiều người giả mạo cậu chủ Ngoan Nhân, nhưng chưa từng thấy ai giả mạo mà to gan như anh.
Cũng không tự mình cân nhắc trước khi nói, anh xứng sao?"
"Tôi nghĩ tên nhóc này, đến tám mươi phần trăm là không sống được nữa rồi, chạy qua đây để ăn uống miễn phí rồi đi chết ư?"
"Không thể nào, tôi sắp chết vì cười quá nhiều về tên nhóc này rồi, ha ha ha."
Cười!
Ánh mắt của Thẩm Lãng sáng lên, anh đá văng một người nhà họ Vu đang cười ở gần đó.
Cú đá này khiến người kia bị bay đến tận chân tường.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Lãng lại tung thêm ba cú đá nữa, vài tên nhóc xấc xược nhà họ Vu đều bị Thẩm Lãng đá sang một bên trong góc phòng.
Động tác di chuyển của Thẩm Lãng nhanh nhẹn và gọn gàng, giống như gió thu cuốn những chiếc lá vàng bay đi.
Vu Mang nhìn thấy Thẩm Lãng ra tay tàn nhẫn như vậy thì tức giận nói: "Thẩm Lãng! Đủ rồi! Hôm nay là chuyện trong kế hoạch trăm năm của nhà họ Vu, anh đừng làm loạn! Không phải anh đến để đòi tiền sao, tôi sẽ trả!"
Vu Mang muốn dọn dẹp trò hề này càng sớm càng tốt, ông ta lo lắng cậu chủ Ngoan Nhân mà nhìn thấy cảnh tượng này sẽ lập tức rời đi thì kế hoạch trăm năm của nhà họ Vu sẽ tan thành mây khói.
"Vu Mang, ông nghĩ sao về những đứa con yêu quý của ông, ông thường giáo dục chúng như thế sao? Tất cả bọn chúng đều có cái miệng bẩn thỉu như vậy, ngoại trừ việc châm chọc và khiêu khích người khác thì chúng nó còn biết cái gì?" Thẩm Lãng lạnh giọng chất vấn Vu Mang.
Ngày hôm nay, không đơn giản trả tiền là xong.
Thái độ của nhà họ Vu làm Thẩm Lãng rất khó chịu.
"Thẩm Lãng, ngoại trừ việc ra tay tàn nhẫn đánh người ra thì anh còn cái gì để khoe khoang sao? Nhà họ Vu chúng tôi là con nhà đàng hoàng ra dáng, không phải loại người thô lỗ, vô học như anh! Chúng tôi sẽ không ra tay, không thể giống cái loại người không có tố chất như vậy!" Vu Mang mắng.
Đối mặt với sự quả quyết và tàn nhẫn của Thẩm Lãng, trong lòng Vu Mang không thể không hoảng sợ, thế nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác.
Hiện tại nhiều khách mời như vậy, ông ta phải cố giữ thể diện cho nhà họ Vu.
Hơn nữa, Vu Mang nghĩ rằng Thẩm Lãng sẽ không ra tay với mình vì mình là gia chủ của nhà họ Vu.
Vì sau khi Thi Bất Du mất tích, Thẩm Lãng đã mất đi chỗ dựa vững chắc nên anh cũng sẽ không mạo hiểm mà ra tay với ông ta, gia chủ nhà họ Vu.
Với cả Vu Mang thật sự không muốn trả lại tiền, ông ta đã thông báo cho đội bảo vệ của nhà họ Vu, đợi lát nữa sẽ xông lên, vây quanh Thẩm Lãng đánh cho một trận.
Tốt nhất là đánh cho anh tàn phế một nửa, dạy cho Thẩm Lãng một bài học để cả đời này cũng không dám nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt ông ta nữa.
Ba trăm triệu đồng đối với nhà họ Vu mà nói, mặc dù không đến nỗi tán gia bại sản, nhưng đây cũng không phải một khoản tiền nhỏ.
Với ba trăm triệu đồng này, nhà họ Vu có thể phát triển thêm được một dự án nhỏ.
Dù sao thì Thi Bất Du cũng đã mất tích, chuyện kinh thiên động địa nhất mà một người học trò có thể làm được thì ngoài việc giơ nắm đấm đe dọa thì cũng không có cái gì khác phải sợ.
Hơn nữa, một mình Thẩm Lãng khó có thể đối phó được với đội bảo vệ của nhà họ Vu.
Vu Mang không tin là đội bảo vệ được huấn luyện nhiều như vậy mà không đánh lại được một mình Thẩm Lãng.
Tuy nhiên, ngay khi ý nghĩ này xẹt qua đầu thì Thẩm Lãng đã quả quyết ra tay.
"Bốp!"
Thẩm Lãng giơ tay ra tát một cái vào thẳng mặt Vu Mang.
Ngay sau đó, Vu Mang bị cái tát của Thẩm Lãng ngã về phía sau đâm sầm vào bàn rượu.
"Răng rắc!"
Bàn rượu bị lật, tất cả rượu trên bàn đồ ăn đều bị hất tung tóe.
Căn bản Thẩm Lãng không cho Vu Mang cơ hội.
Vu Mang cho rằng Thẩm Lãng sẽ không dám ra tay với mình vì bản thân là gia chủ nhà họ Vu.
Nhưng ông ta không hề biết rằng đang đứng trước mặt mình chính là cậu chủ Ngoan Nhân.
Ở vùng Giang Nam này, không ai dám động đến!
Vu Mang chật vật bò lên sau cú ngã vào bàn rượu với vẻ mặt đau khổ.
Ông ta chỉ thẳng tay vào Thẩm Lãng đe dọa: "Thẩm Lãng! Hôm nay anh đánh tôi, anh nhất định sẽ phải hối hận cả cuộc đời này!"
"Nhà họ Vu chỉ có loại người này sao? Còn dám nói dòng tộc mình là dòng tộc đứng thứ ba trong vùng Giang Nam này, ngay cả vị trí thứ tư cũng không đến lượt các người!" Thẩm Lãng hừng