Loảng xoảng!
Hộp gỗ trên bàn bị Lý Liên Hoa ném ra ngoài cửa.
Bộp!
Thẩm Lãng phản ứng rất nhanh, anh trực tiếp vung một cái tát thẳng vào mặt Lý Liên Hoa.
Trên gương mặt của Lý Liên Hoa lập tức xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
Cả Lý Thư Yểu và Lý Liên Hoa đều chết lặng.
Cả hai đều không ngờ rằng Thẩm Lãng lại dám ra tay.
Nguyên tắc của Thẩm Lãng chính là như vậy.
Nên đánh thì đánh, tuyệt đối sẽ không nương tay!
Tôi đã chuẩn bị quà cho bà, bà không nhận thì thôi đi, vậy mà lại ném trả cho ông đây, bà tưởng rằng mình là ai chứ!
Lý Liên Hoa bị tát một cái, quả thực bà ta cũng không ngờ tới điều này, vậy nên lúc này bà ta vẫn còn rơi vào trạng thái sững sờ, vẫn chưa tỉnh táo lại.
"Mày dám đánh tao?" Lý Liên Hoa chất vấn.
"Bà ném quà của tôi, tôi không đánh bà thì đánh ai?" Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
"Nhất định trong hộp quà rách nát của mày không có gì đáng giá cả.
Nếu tao không ném đi thì chẳng lẽ còn phải thờ cúng hay sao?" Lý Liên Hoa vẫn không cảm thấy ăn năn hối cải.
Được thôi, vậy thì lại đánh thêm lần nữa.
Bốp!
Lại là một cái tát nữa, vung thẳng vào gương mặt của Lý Liên Hoa.
"Bà hãy nhớ kỹ cho tôi! Không được phép nắm quà mà tôi tặng!"
Giọng nói của Thẩm Lãng gần như đột ngột giảm xuống đến mức sắp đóng băng.
Sau khi Lý Liên Hoa ăn cái tát thứ hai này thì gần như không chịu nổi được nữa rồi, sức mạnh từ lòng bàn tay của Thẩm Lãng dường như có thể tát chết một người.
Đúng vậy, chỉ cần Thẩm Lãng muốn, đừng nói là đập chết người, ngay cả một con trâu thì cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Lý Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi, liếc nhì Lý Thư Yểu bằng ánh mắt hung ác, sau đó nói: "Mày nhìn lại mày xem, tìm bạn trai kiểu gì mà hành vi lại thô lỗ như vậy, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra trên người của cậu chủ nhà họ Liễu đâu.
Liễu Xuyên có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn hơn thằng này một vạn lần!"
"Cầm quà của mày lên rồi cút ra ngoài đi!" Lý Liên Hoa gầm lên với Thẩm Lãng.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Lãng rất lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến người khác phải sợ hãi.
Anh tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt của Lý Liên Hoa, hơi thở chết chóc bao phủ khắp nơi.
Lý Thư Yểu thấy có chuyện không hay, cô ta nhanh chóng kéo tay Thẩm Lãng lại, đưa Thẩm Lãng ra khỏi Ngự Đình Biệt Uyển của nhà họ Cát.
Nếu như Lý Thư Yểu không vội vàng kéo anh đi thì hôm nay Lý Liên Hoa đã trở thành một người tàn tật rồi.
Sau khi bước ra khỏi nhà họ Cát, Lý Thư Yểu vô cùng cảm thấy áy náy với Thẩm Lãng: "Tôi xin lỗi, tôi đã làm cho anh tức giận rồi.
Bác của tôi là người như vậy đấy, luôn nói năng rất khó nghe."
"Nếu hôm nay cô không có mặt ở đó, thì bác của cô đã trở thành người thực vật rồi." Đôi mắt vốn sắc bén của Thẩm Lãng rốt cuộc cũng trở nên dịu dàng hơn.
Lý Thư Yểu chống lại mắt của Thẩm Lãng, trong mắt của cô ta vừa có sự cảm kích, vừa có sự tự trách.
"Ngày mai quán Phượng Lai Nghi, cô định làm thế nào?" Thẩm Lãng hỏi.
"Tôi… tôi không biết." Lý Thư Yểu nói.
"Có muốn tôi giúp không?" Thẩm Lãng hỏi.
"Không cần đâu, anh sẽ phải chịu uất ức đấy." Lý Thư Yểu lắc đầu.
Hơn nữa, Thẩm Lãng đã có mâu thuẫn lớn như vậy với bác rồi, nếu lại gặp mặt thì e rằng sẽ như nước với lửa.
"Vậy thì cô xử lý như thế nào?" Thẩm Lãng vẫn cảm thấy có lỗi với Lý Thư Yểu, mặc dù cả hai đã xảy ra những chuyện không mấy tốt đẹp ở Vân Thành, nhưng lúc đó hai người đã có khá nhiều hiểu lầm.
Bây giờ nhìn thấy Lý Thư Yểu bất lực như vậy, Thẩm Lãng rất lo lắng cho cô ta.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra." Lý Thư Yểu cũng cảm thấy rất mờ mịt.
"Nếu không thì cô đưa bố của cô trở lại Vân Thành đi." Thẩm Lãng đề nghị.
"Không được đâu, nếu tôi có thể quay lại đó thì tôi đã về từ lâu rồi.
Bác của tôi nói rằng bố tôi đang được vị bác sĩ nổi tiếng lâu năm điều trị và đã tiến hành điều trị đến liệu trình thứ ba rồi.
Nếu như bây giờ quay lại Vân Thành thì không những mọi nỗ lực trước đó sẽ bị đổ xuống sông xuống bể mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy tôi vẫn muốn tiếp tục ở lại Giang Nam." Lý Thư Yểu giải thích.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy, Thẩm Lãng đã hiểu.
Nhưng Lý Liên Hoa có tính cách mạnh mẽ như vậy, nếu Lý Thư Yểu tiếp tục ở lại nhà họ Cát thì e rằng sẽ còn phải chịu rất nhiều oan ức.
"Xem ra vị bác sĩ nổi tiếng lâu năm cũng không hơn không kém.
Nếu để tôi chữa bệnh cho bố của cô thì chỉ một ngày là có thể chữa khỏi." Thẩm Lãng nói.
"Thật sự chỉ cần một ngày là anh có thể chữa khỏi sao?" Lý Thư Yểu hỏi xong câu này thì cảm thấy cực kỳ hối hận.
Cô ta cho rằng lúc trước mình nên đấu tranh đến cùng với bác của mình, để Thẩm Lãng chữa trị cho bố cô ta ở Vân Thành, hiện tại cô ta đã đến Giang Nam, dưới sự giới thiệu của bác mình, cô ta đã tìm được một bác sĩ rất nổi tiếng ở địa phương nhưng việc điều trị lại quá chậm.
Có đôi khi Lý Thư Yểu sẽ tự hỏi, liệu có phải là vì quan hệ thông gia mà bác cô ta cố tình tìm lý do để cô ta ở lại Giang Nam hay không? Hoặc có thể nói ngay từ đầu bác cô ta chạy đến Vân Thành để đón bố cô ta chính là là quan hệ thông gia sau này của bà ta?
Lý Thư Yểu không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng cảm thấy lòng dạ của bác cô ta thật đáng sợ.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng bác mình sẽ lợi dụng bệnh tình của bố mình để đạt được mục đích quan hệ thông gia.
Giờ nghĩ lại, cô ta thực sự rất sợ hãi.
Thẩm Lãng thìn ra được vẻ