Đây là Liễu Gia Quân sao?"
Cuối cùng Liễu Gia Quân vẫn khiến Thẩm Lãng thất vọng.
Cứ tưởng rằng anh còn phải chiến đấu trong ba phút, nhưng thì ra năng lực của Liễu Gia Quân cũng chỉ đến vậy.
Ba trăm người Liễu Gia Quân đều bị anh đánh gục, tất cả đều trở thành người tàn tật.
Cả người Tôn Ngọc Mai sợ đến mức run rẩy, ngồi phịch trên mặt đất.
Lý Liên Hoa thở thoi thóp, ban nãy bị Thẩm Lãng tát bay ra xa khiến cho bây giờ ý thức của bà ta cũng sắp không còn tỉnh táo nữa.
Bà ta đã chứng kiến cảnh Thẩm Lãng hạ gục toàn bộ người của Liễu Gia Quân, cho nên bây giờ, ngoài kinh hãi ra thì bà ta còn có cảm giác trời đất sụp đổ, tựa như nửa đời còn lại của bà ta sẽ phải trải qua trên giường bệnh.
Liễu Uyên là người bình tĩnh nhất trong bằng đấy người, thế mà cũng bị dọa đến mức run lẩy bấy, kinh hồn bạt vía.
"Còn người nào của Liễu Gia Quân không?"
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh như băng quét qua Liễu Uyên đang run rấy, anh hỏi.
Lúc này, chủ nhân nhà họ Liễu ở trước mặt Thẩm Lãng không còn một chút khí phách nào.
Hết...!Hết rồi! Tao vẫn chưa gọi những người còn lại trong Liễu Gia Quân đến, có...!có điều cho dù bọn họ có tới thì cũng không phải là đối thủ của mày.
Ba trăm người này đã là ba trăm người giỏi nhất của Liễu Gia Quân rồi..."
Liễu Uyên vừa nói vừa run lẩy bẩy.
Ở Giang Nam, số lượng và quy mô của quân đội riêng mỗi gia đình đều có những giới hạn nhất định.
Những dòng tộc không cùng đẳng cấp với nhau thì quyền lợi cũng không giống nhau.
Chỉ có những dòng tộc đủ lớn mạnh, nền móng đủ vững chắc mới có thể nắm giữ một số lượng người lớn trong quân đội gia đình nhà mình.
Mà nhà họ Liễu cùng lắm chỉ xếp cuối cùng trong những dòng tộc hạng hai ở Giang Nam, cho nên những người Liễu Gia Quân hôm nay tới đây đều là những người giỏi nhất trong những người giỏi rồi, không còn ai giỏi hơn nữa.
Mất cả hứng." Thẩm Lãng lạnh nhạt nói
Khi ý chí chiến đấu bị kích thích, anh cứ nghĩ sẽ được đánh một trận hả hê.
Không ngờ rằng, Liễu Gia Quân đã tạo cho anh một loại ảo tưởng không có thực.
Thẩm Lãng vẫn tiếp tục đợi, cho đến khi cảm thấy không còn cần thiết nữa thì mới đưa Lý Thư Yểu đi.
"Thư Yểu, chúng ta đi thôi."
Thẩm Lãng vừa nói vừa kéo Lý Thư Yểu còn đang đứng ngẩn người ở đó.
"Được...!Được..." Lý Thư Yểu gật gật đầu.
Rõ ràng là Lý Thư Yểu còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.
Sau đó, Thẩm Lãng dẫn Lý Thư Yểu ra khỏi tầng ba Vọng Xuân Các, vào thang máy đi xuống tầng một.
Hôm nay tất cả mọi chuyện xảy ra trong quán rượu Phượng Lai Nghi sẽ chấm dứt ở đây.
Trên đường về, Lý Thư Yếu bày tỏ lòng biết ơn đối với Thẩm Lãng, cũng coi như là lại một lần nữa quen biết Thẩm Lãng.
Cuối cùng cô ta cũng rõ, năng lực của học trò Vân Vạn Sơn chắc chắn không chỉ là truyền miệng thôi đâu.
Ngày trước, cũng vì coi trọng chuyện này mà ông nội và Vân Vạn Sơn đã quyết định hôn ước của cô ta và Thẩm Lãng.
Huống hồ ban đầu Vân Vạn Sơn vẫn là Tử Y Thần Hầu, lúc đó ông nội thực sự đã miễn cưỡng đi nịnh hót, với mục đích là muốn trèo cao.
"Thư Yểu, cô yên tân, sau này không ai dám ép cô gả cho người khác nữa.
Cả đời này của Liễu Xuyên sẽ phải sống trên giường bệnh, kết cục của Liễu Xuyên và bác của cô giống nhau.
Nếu cô cảm thấy tôi ra tay quá tàn nhẫn, vậy sau này chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa."
Thẩm Lãng nói câu này một cách rất nghiêm túc.
Mặc kệ trong lòng Lý Thư Yểu nghĩ gì, loại người như Lý Liên Hoa, Thẩm Lãng nhất định phải trừng trị.
Nếu Lý Thư Yểu còn đau lòng chuyện bác mình, thì Thập Lãng sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với cô.
Bởi vì Thẩm Lãng không muốn kết bạn với những người hiếu thảo một cách mù quáng như vậy.
"Không...!Đâu có.
Tôi cảm thấy anh đánh rất hay.
Hôm nay trải qua chuyện này, coi như là tôi đã thấy rõ được bộ mặt thật của bác mình.
Bà ta chỉ biến tôi thành công cụ để tạo hôn ước với nhà khác, tôi không cần một người bác như vây."
Trong đầu của Lý Thư Yểu ý thức rất rõ điều này.
Ai tốt với mình, ai hại mình, cô ta đều rõ như ban ngày.
Có lẽ nửa đời còn lại của bác cô ta phải sống trên giường bệnh, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy đáng thương cho bà ta, mà ngược lại, còn cho rằng đó là báo ứng mà bà ta phải chịu.
"Được, rất tốt, cô nên nhớ rõ, Giang Nam không thể so với Vân Thành.
Chỉ cần cô tin tưởng tôi, dù không còn dòng tộc làm chỗ dựa nữa, thì tôi cũng nhất định không để cô phải chịu bất kể thiệt thòi nào." Thẩm Lãng nghiêm túc nói.
"Tôi nhớ rồi." Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thư Yểu mở lớn, nhìn Thẩm Lãng, gật đầu một cái thật mạnh.
Lúc này, Lý Thư Yểu biết, hoàn cảnh dòng tộc mình sa sút, năng lực không còn lớn mạnh như mấy năm trước nữa.
Huống hồ bây giờ lại ở Giang Nam, gia cảnh xuất thân đã không còn trở thành thế mạnh của cô ta.
Lý Thư Yểu lại