Thẩm Lãng đúng là có tài gây thù chuốc oán.
Anh vừa nói xong, ngay lập tức khiến cho bác sĩ ở Ngôn Hoà Đường không nén nổi cơn giận.
Nét mặt của Tiền Thuật nhanh chóng tối sầm lại, ông ta đường đường là viện trưởng của Ngôn Hòa Đường đấy!
Nhưng Thẩm Lãng không thèm để ý đến.
Yếu chính là yếu, mạnh chính là mạnh, rõ ràng như thế cơ mà!
“Chàng trai trẻ, cậu đâu cần phải nói như thế chứ.” Tiền Thuật không vui hỏi lại.
“Vậy Ngôn Hoà Đường các ông đâu cần thiết phải đi nói xấu tôi chữa bệnh chết người chứ.” Thẩm Lãng hỏi ngược lại ông ta.
Câu này khiến Tiền Thuật không biết phải trả lời thế nào.
Xét về lý, chuyện này đúng là Ngôn Hoà Đường làm sai.
Mọi người xung quanh đều lặng như tờ, ai nấy cũng đều chọn cách im lặng.
“Vậy cậu muốn bồi thường thế nào.” Tiền Thuật nói.
“Tôi không muốn các người bồi thường, tôi muốn Ngôn Hoà Đường trở thành nỗi nhục của ngành y.”Thẩm Lãng nói.
Anh cũng không cần Ngôn Hoà Đường giải quyết, anh cũng không để ý đến hư danh nhưng chuyện Ngôn Hoà Đường làm sai thì nhất định phải chịu trả giá.
“Cậu!” Tiền Thuật bị chọc tức không nhẹ nhưng ông ta cũng hiểu mình không chiếm được thế thượng phong.
Đúng lúc này Quý Liên Giang đột nhiên ngã xuống đất.
Ầm.
Quý Liên Giang mạnh khoẻ, ngã xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh, sau đó được người ta kéo vào phòng cấp cứu.
Lần này Quý Liên Giang đã không chống đỡ được nữa rồi.
Gặp một loạt những việc không may mắn dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày thành tâm bệnh, chết là điều chắc chắn, thậm chí có thể sẽ không qua nổi đêm nay.
Bởi vì lúc trước Quý Liên Giang đã phun ra một ngụm máu tươi, máu đen, điều đó có thể chứng minh thời gian của ông ta không còn nhiều nữa.
Đây là quả báo Quý Liên Giang đáng phải nhận lấy.
Mục đích quản đã hoàn thành, Thẩm Lãng có thể rút lui được rồi.
“Chú, Thư Yểu, chúng ta đi thôi!” Thẩm lãng nói với Lý Thư Yểu và bố cô ta.
Nhưng lúc này Tiền Thuật có chút không cam lòng, không muốn để Thẩm Lãng cứ đi như vậy.
“Cậu cứ đi như vậy hả? Coi Ngôn Hoà Đường là nhà vệ sinh công cộng thật à, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Tiền Thuật muốn ngăn cản Thẩm Lãng.
“Lẽ nào không phải? Tôi muốn đi kẻ nào có thể ngăn cản được!” Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiền Thuật.
9526 đứng một bên nhìn Tiền Thuật bằng ánh mắt uy hiếp.
Tiền Thuật nhíu chặt lông mày, như gặp phải đại quan của kẻ địch.
“Chúng ta không thể thương lượng sao?” Thái độ của Tiền Thuật lập tức hoà hoãn hơn.
Cứng không được vậy thì chỉ có thể mềm thôi.
Tiền Thuật muốn giảng hoà với Thẩm Lãng, để Thẩm Lãng ra điều kiện, lấy đó để giảm bớt tổn thất cho Ngôn Hoà Đường.
Doanh thu hằng năm của Ngôn Hoà Đường cũng không tồi, được nhà đầu tư sau lưng xem trọng, thế nên Tiền Thuật cảm thấy sự việc vẫn chưa vào ngõ cụt.
Hơn nữa, Tiền Thuật đoán rằng sở dĩ Thẩm Lãng tỏ vẻ mạnh mẽ như thế, có chút phô trương thanh thế, mục đích cậu ta làm căng như thế là đơn giản là vì muốn kiếm thêm chút tiền sao?
Nếu như dùng tiền mà ngăn được cái miệng của Tẩm Lãng thì chẳng phải tốt quá rồi sao.
“Không.” Thẩm Lãng trả lời như đinh đóng cột.
“Chàng trai trẻ, cậu đừng nên vội vàng đưa ra đáp án như thế chứ, có lúc người cũng không hiểu lý do mình chết là gì đâu.
Nếu như không hiểu tuỳ cơ ứng biến thì tương lai ở cái xã hội này chỉ có thể chịu thiệt thòi thôi.
Chỉ cần cậu đồng ý không để lộ chuyện này ra ngoài, đồng thời thừa nhận bệnh nhân là do cậu hại chết thì tôi có thể đại diện Ngôn Hoà Đường cho cậu một khoản tiền, đủ để cậu sống một cuộc sống sung túc không lo không nghĩ nửa đời còn lại.
Ý của Tiền Thuật là không chỉ muốn Thẩm Lãng không tiết lộ chuyện này ra ngoài mà Thẩm Lãng còn phải thừa nhận bệnh nhân là do mình hại chết nữa, thế nên tất cả tin xấu đều do Thẩm lãng gánh hết, còn Ngôn Hoà Đường có thể bớt đi một phiền phức lớn.
“Ha ha.” Thẩm Lãng cười khẩy một tiếng.
Thứ anh không thiếu nhất trên đời này chính là tiền, thế nhưng lại có người ngây thơ lấy tiền ra định mua chuộc anh, đúng là làm truyện cười cho thiên hạ.
“Chàng trai trẻ, sáu phẩy tám tỷ cậu thấy thế nào?” Tiền Thuật ra giá.
“Sáu phẩy tám tỷ sao, thôi ông cứ giữ lại làm cho mình cái hòm đựng tro cốt cho mình thì hơn.” Thẩm Lãng cười giễu cợt.
“Cậu, thằng ranh này!” Tiền Thuật tức đến nỗi xanh mét mặt mày, nhưng ông ta lại nghĩ tới sống chết của Ngôn Hoà Đường nên vẫn cố nhẫn nhịn nói: “Sáu phẩy tám tỷ đã là số tiền không nhỏ rồi, cậu đừng có quá tham lam làm gì.”
“Sáu phẩy tám tỷ có thể mua được cái nhà vệ sinh trong trung tâm thành phố Giang Nam