Rầm!
Thẩm Lãng thuận tay ném Kim Chí Minh xuống khu vực lặn bên trong bể bơi.
Trước tiên cứ cho nó uống no nước cái đã, thằng béo này là loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Kim Chí Minh ở trong nước vùng vẫy loạn lên.
Lúc này, Lý Đại Phi đã liên tục lăn lộn leo lên được tới bờ.
Lý Đại Phi nhìn thấy Kim Chí Minh rơi xuống nước nên vội vã muốn đi cứu, nhưng lại bị ánh mắt tàn nhẫn của Thẩm Lãng dọa đến đờ người.
Thẩm Lãng đi tới bên cạnh bể bơi, nói với Kim Chí Minh đang ngoi lên lặn xuống: "Tao muốn gặp phụ huynh của mày, gọi họ đến gặp tao ngay lập tức!"
Kim Chí Minh không biết bơi, bình thường ở khu nước cạn bơi kiểu rùa thì còn được, đến khu vực lặn, mực nước cao gấp hai chiều cao của cậu ta, lúc này cơ thể cậu ta lúc chìm lúc nổi, cố sống cố chết quạt nước lại bị nước sặc vào trong mũi miệng.
"Oa...!Oa...!Oa...!Oa..." Kim Chí Minh hé miệng nói chuyện, nhưng nước đều tràn vào trong miệng cậu ta.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Đại Phi cuống quít lấy điện thoại di động ra gọi cho hiệu trưởng Lục Kiệt.
Lý Đại Phi thấy tình hình bây giờ vô cùng nghiêm trọng, con trai của một trong các thành viên Hội đồng Quản trị trường Kim Chung bị người ta ném vào khu vực lặn trong bể bơi, thực sự là gặp tai họa ngập đầu rồi.
Trong mắt Lý Đại Phi, con của người bình thường chết thì không sao, nhưng con của Kim Chung thì tuyệt đối không thể có chuyện được.
Nhưng khi ông ta bị Thẩm Lãng đạp vào bể bơi, điện thoại di động đang đặt trong túi quần, lúc rơi xuống nước thì điện thoại cũng bị nước vào rồi.
Bây giờ ông ta có nhất nút mở máy như điên cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cái điện thoại này gần như chắc chắn là đã hỏng rồi.
Như vậy Lý Đại Phi sẽ không có cách lén lút báo cho hiệu trưởng nữa, mà lúc này Lý Đại Phi cũng không dám đi ra ngoài, ông ta sợ Thẩm Lãng sẽ lại ném ông ta vào trong nước lần nữa.
Nếu lần này lại rơi vào bể bơi, có thể sẽ không may mắn như lần trước nữa.
Khi Lý Đại Phi đang luống cuống, điện thoại của ông ta đột nhiên mở máy.
"Thực...!Thực sự là điện thoại di động cứu mạng mà!" Lý Đại Phi không dám cảm thán nhiều, ông ta thừa dịp Thẩm Lãng không chú ý đã nhanh chóng gửi cho hiệu trưởng một tin nhắn.
Lý Đại Phi gửi tin nhắn xong thì cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Ông ta quát Thẩm Lãng: "Ôm bạn Kim Chí Minh lên ngay, hiệu trưởng tới ngay bây giờ đấy! Mày xong rồi! Lần này em gái mày sẽ phải cút khỏi trường Ngự Bi, những trường học khác chúng mày cũng không đi được đâu!"
Thi Thanh Thanh hơi sợ, trốn ra sau lưng Thẩm Lãng rồi nói nhỏ: "Anh ơi, em sợ lắm."
Thẩm Lãng xoa đầu Thi Thanh Thanh an ủi: "Thanh Thanh đừng sợ, có anh ở đây rồi, hiệu trưởng cũng không dám làm gì chúng mình đâu."
Lý Đại Phi lạnh lùng cười: "Thi Thanh Thanh, anh trai em sắp gặp tai họa đến nơi rồi, mà em cũng sẽ bị liên lụy bởi hành vi không suy nghĩ của cậu ta.
Ngày đầu tiên chuyển trường đã bị trường Ngự Bi đuổi học, cho dù em chuyển tới những trường học khác thì họ cũng sẽ không nhận đâu!"
Thẩm Lãng thật không biết nên nói cái gì bây giờ, rốt cuộc là ai cho Lý Đại Phi lá gan nói mạnh miệng như vậy.
Ông ta vẫn cho rằng Thẩm Lãng chỉ là một người bình thường thôi ư?
"Anh ơi, thầy ấy nói thật ạ?" Thi Thanh Thanh mở to đôi mắt sáng ngời đen láy, nhìn chằm chằm Thẩm Lãng hỏi.
Thẩm Lãng nhìn khuôn mặt có chút mũm mĩm kiểu trẻ con của Thi Thanh Thanh, cười nhạt nói: "Thanh Thanh, đừng nghe ông ta nói bậy, ông ta chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
Đúng lúc này, hiệu trưởng Lục Kiệt gọi điện thoại tới.
Lý Đại Phi nhìn thấy tên người gọi, cười to nói: "Ha ha ha, hiệu trưởng gọi, ông ấy sắp tới rồi, chờ hiệu trưởng đến, tao muốn xem xem mày làm được những gì!"
Đối với sự đe dọa của Lý Đại Phi, Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh như thường.
Lý Đại Phi nhanh chóng tiếp cuộc gọi rồi hỏi: "Hiệu trưởng, ngài sắp đến chưa? Phụ huynh của Thi Thanh Thanh, chính là học sinh mới chuyển trường kia, nên xử lí học sinh này và phụ huynh em ấy thế nào ạ? Đuổi học Thi Thanh Thanh à?" Vừa nhấc máy Lý Đại Phi đã nói một tràng, chờ đợi hiệu trưởng trả lời.
Nhưng không ngờ hiệu trưởng trực tiếp mắng: "Anh hiểu cái cái gì? Đuổi học cái gì? Ai cho anh quyền đuổi học học sinh? Cái chức chủ nhiệm bộ môn này anh cũng đừng làm nữa, lập tức thu dọn đồ đạc cút đi, từ