Siêu Cấp Thiếu Gia

Truyền Nhân Của Y Học Cổ Đại


trước sau



Vẻ mặt của các vị chuyên gia Đông y nhất thời biểu hiện sự khó chịu.
Thẩm Lãng tiếp tục nói: "Các người cũng biết người này có thể tỉnh lại là dựa vào trầm hương của tôi sao?"
Ngay sau đó, Thẩm Lãng tiếp tục: "Còn nữa, các người nói người này có thể lực tốt, đây thực sự là lời nói vô căn cứ.

Nếu như người này có thể lực tốt như vậy thì vì sao chung một hoàn cảnh mà những trợ thủ khác không bị ngất xỉu, nhưng riêng người này thì hết lần này đến lần khác đều ngất đi?"
"Thể lực và gân cốt của người này yếu bẩm sinh.

Bất tỉnh và hôn mê cũng được chia thành ngất xỉu, sốc và đột tử.

Làm sao các người có thể phán đoán một cách qua loa, đơn giản như vậy về tình trạng của bệnh nhân chứ! Sao các người có thể biết người này cần hô hấp nhân tạo để hồi phục chứ?"
"Các người suốt ngày tham gia nghiên cứu học thuật, nghiên cứu khoa học nhưng lại thiếu đi kinh nghiệm trong thực tiễn.

Đương nhiên, học thuật hay nghiên cứu khoa học không có gì đáng trách, thế nhưng không nên tự đánh giá bản thân mình quá cao mà đi coi thường, hạ bệ người khác.


Trong lúc này, các bác sĩ nên tôn trọng lẫn nhau."
"Ngoài ra, tôi còn muốn nhấn mạnh một điều rằng phương pháp đốt trầm hương hoàn toàn không phải là ma thuật, đây lại càng không phải là yêu pháp!”
Lúc này, Thẩm Lãng mới ổn định tinh thần, bình tĩnh như những người khác.
Ngoại trừ giáo sư Tào Côn ra thì những chuyên gia khác và giáo sư tạm thời đều bị Thẩm Lãng trấn áp.
Đặc biệt là những giáo sư về Đông y, những người thường xuyên làm việc với các loại thuốc Đông y nhưng lại không nhận ra trầm hương.

Đây chính là điều trớ trêu nhất để cho bọn họ dù có tự nhận là giỏi giang đến mấy cũng hoàn toàn không thể ngóc đầu lên được.
Thật ra, căn bản Thẩm Lãng cũng chưa bao giờ sợ hãi trước các chuyên gia và giáo sư Đông y ở đây.

Dù sao Giang Nam cũng không lớn lắm, những chuyên gia Đông y ở đây cũng không phải những chuyên gia hàng đầu ở vùng Giang Nam này, nói cho cùng những người có nhiều kinh nghiệm và giỏi giang hơn bọn họ cũng không có mặt ở đây.
Thẩm Lãng nhìn thấy hai chuyên gia đang đứng đấy nhìn nhau, anh nói thêm: "Chữa bệnh cứu người thì không nên bám vào khuôn mẫu đã có sẵn, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh thì nên chấp nhận những phương pháp chữa bệnh khác nhau."
Những lời nói này của Thẩm Lãng không giống như lời nói bình thường, ngược lại đây giống như đang giáo dục những chuyên gia và những giáo sư đang có mặt ở đây.
Lúc này, có một số chuyên gia lớn tuổi, giàu kinh nghiệm đứng ra tỏ ý không phục trước Thẩm Lãng.
Vừa rồi Thẩm Lãng đã ra mặt giáo dục, không nể mặt mà nói cho bọn họ mất hết mặt mũi, đương nhiên bọn họ sẽ không buông tha cho Thẩm Lãng đơn giản như vậy.
"Tôi không tin trầm hương lại có tác dụng lớn như vậy được."
Một ông già đi ra từ đám người đông đúc kia.
Người này có mái tóc thưa thớt, đôi mắt sắc bén, thân hình gầy gò và nhìn cũng không quá cao.

Nhưng xét về khí chất thì ông già này vượt trội hơn hẳn so với những chuyên gia khác ở đây, chỉ thua kém giáo sư Tào Côn một chút.
"Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Quan Chi Danh, hiện tại đang là giáo sư y khoa của đại học Nam Phong.

Tôi đã tham gia nghiên cứu Đông y trong suốt những năm vừa qua."
Thì ra ông già này là giáo sư y khoa của trường đại học Nam Phong, xét ra thì địa vị của ông ta chỉ đứng sau giáo sư Tào Côn.
"Bây giờ, tôi cũng sẽ chính thức giới thiệu về bản thân mình! Tôi tên là Thẩm Lãng, tạm thời tôi không có bất kỳ danh hiệu nào." Thẩm Lãng đáp lại.
Nghe anh nói như vậy, khóe miệng của Quan Chi Nhanh nhếch lên một nụ cười như thể ông ta đang cảm thấy được sự ưu thế hơn về danh hiệu của mình.
"Chàng trai à, quả thật trầm hương có khả năng làm bệnh nhân tỉnh lại, nhưng không có nghĩa là cậu nói như vậy thì người trợ thủ kia sẽ chắc chắn tỉnh lại, biết đâu việc tỉnh lại còn là điều ngẫu nhiên nữa." Quan Chi Danh nói với Thẩm Lãng.
"Tôi không đồng ý với cách nhìn của ông, đốt trầm hương quả thực là không có khả năng cứu chữa được hết tất cả những người đã ngất đi.

Nhưng việc người trợ thủ này có thể tỉnh lại là điều tất nhiên, không phải ngẫu nhiên.


Bản thân tôi là bác sĩ, chưa bao giờ tôi dám mang tính mạng của con người ra làm trò đùa.

Nếu tôi dám dùng phương pháp đốt trầm hương để cứu người thì sẽ giải thích rõ trường hợp nào có thể dùng phương pháp này, nếu như không thích hợp thì tôi tuyệt đối không tùy tiện tiến hành cứu chữa như vậy." Thẩm Lãng nhấn mạnh.
"Nhưng thời gian ngắn như vậy, tình huống lại đang nguy cấp, làm thế nào mà cậu có thể nhanh chóng phán đoán ra trường hợp của người trợ thủ này thích hợp để dùng phương pháp đốt trầm hương chứ?" Quan Chi Danh từng bước ép sát anh, truy vấn đến cùng.
"Tôi đã bắt mạch cho người này rồi nên đương nhiên biết người này thích hợp dùng phương pháp như thế nào để cứu chữa." Thẩm Lãng nhìn Quan Chi Danh, nghiêm mặt nói.
Khi Thẩm Lãng vừa dứt lời thì càng vang lên nhiều âm thanh chất vấn anh.
"Làm sao có thể được chứ, trong thời gian ngắn như vậy, căn bản là không có khả năng bắt mạch chính xác được!"
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ nó không hề thực tế một chút nào, ngay cả mấy người chúng ta cũng còn không có khả năng làm được."
"Bắt mạch thực sự là có độ khó rất cao,

rất nhiều chuyên gia Đông y cũng có những lúc bị vấp và bắt nhầm mạch cho bệnh nhân.

Mà cậu ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũng có thể đoán chính xác được mạch của trợ thủ này sao?"
"Rất có thể là cậu ta đang khoác lác đấy, cậu ta mà là bác sĩ thì chắc chắn sẽ hạ thấp danh dự và hình tượng của chúng ta trong ngành y học Giang Nam mất!"
Tuy nhiên, Thẩm Lãng lại đáp lại bọn họ bằng sự giễu cợt: "Các người phải biết rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, các người chưa từng thấy, không làm được cũng không có nghĩa là người khác không làm được.

Các người có biết trên đời này có một thuật bắt mạch gọi là thuật bắt mạch rồng bay không?"
Lời nói của Thẩm Lãng khiến các chuyên gia Đông y ở đây bỗng cảm thấy có chút bối rối không hiểu lắm.
Mọi người dường như chưa bao giờ nghe nói đến thuật bắt mạch như vậy.
"Thuật bắt mạch rồng bay sao? Tôi chỉ biết là có thuật bắt mạch đơn thuần mà thôi."
"Gì cơ, cậu ta lại khoác lác ra cái tên kỳ quái gì vậy chứ! Làm sao mà có thể có loại thuật bắt mạch như vậy được."
"Tôi đã theo nghề thuốc năm mươi năm nay nhưng thực sự đúng là tôi chưa bao giờ nghe qua loại thuật bắt mạch này.

Cậu cho rằng cậu đang viết tiểu thuyết kiếm hiệp sao, lại còn là thuật bắt mạch rồng bay chứ, nếu vậy thì chắc tôi sẽ là Nhất Dương Chỉ của nhà họ Đoàn ở Đại Lý mất!"
"Đừng có nghe cậu ta nói bậy, nghe thấy tên đã biết là không đáng tin cậy rồi.

Tôi thực sự hoài nghi là có bao nhiêu bệnh nhân đã bị cậu ta lừa rồi."
Nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của những giáo sư này, chẳng những chưa từng nghe đến thuật bắt mạch rồng bay, mà còn ra sức chất vấn Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng thực sự không biết nên nói gì cho phải, đành than thở bất lực cho qua.
Anh không nghĩ tới trong ngành Đông y ở Trung Quốc lại có nhiều vết nứt như vậy.


Nhiều y thuật từ xa xưa đã bị thất truyền thì không nói, nhưng về việc chưa từng nghe qua thì thật sự không thể chấp nhận nổi.
Bây giờ Thẩm Lãng còn không biết ai trong số những người đang đứng đây là truyền nhân của y học cổ đại.

Anh cảm thấy truyền nhân của y học cổ đại chắc chắn biết về thuật bắt mạch rồng bay.
Dù sao thì sự kế thừa của y học cổ đại cũng khá là lâu đời rồi.
Thật ra, Thẩm Lãng cũng muốn thông qua việc này để dò xét xem ở đại học Nam Phong này, ngành y khoa phát triển đến mức nào.

Cho dù có phải ở đây vấn đáp với giáo sư đại học và các nhà chuyên gia nhưng tìm thấy được truyền nhân của y học cổ đại thì như vậy chuyến đi của ngày hôm nay thật không uổng công.
Vì vậy, Thẩm Lãng đưa mắt nhìn xung quanh, anh nhìn Quan Chi Danh, dò hỏi: "Giáo sư Quan Chi Danh, giáo sư đã từng nghe qua thuật bắt mạch rồng bay hay chưa?"
Sắc mặt của Quan Chi Danh đột nhiên trở nên nghiêm túc, dáng vẻ khinh thường nói: "Sống trên đời lâu như vậy, tôi chưa từng nghe nói có thuật bắt mạch này.

Cậu cho rằng có võ là có sức mạnh, là rất giỏi giang giống trong phim rồi đúng không? Đông y coi trọng sự nghiêm chỉnh, mỗi một bước đều vô cùng nghiêm khắc, không thể tùy tiện mà làm bừa.

Đông y sao lại có thể giống như phim kiếm hiệp, có thể như trò đùa của trẻ con được vậy chứ!"
Quan Chi Danh thẳng thừng cho rằng trên đời này tuyệt đối không thể có thuật bắt mạch gọi là thuật bắt mạch rồng bay được, ông ta thậm chí còn cảm nhận rõ đây chỉ là một chiêu trò đánh lừa mọi người của Thẩm Lãng.
Càng phản cảm hơn đối với những kỹ xảo chói mắt khi nhân vật chữa bệnh trong các bộ phim kiếm hiệp.
Đúng là trong một số tiểu thuyết kiếm hiệp và phim kiếm hiệp, một số phương pháp chữa bệnh cứu người là kỹ xảo biến hóa, thế nhưng điều này không có nghĩa là một vài bí thuật không thực sự tồn tại.
Chỉ có điều nhìn phản ứng của Quan Chi Danh, Thẩm Lãng có thể kết luận được người này không phải truyền nhân của y học cổ đại.
Thẩm Lãng trầm ngâm một lúc.
Lẽ nào, ngày hôm nay coi như uống công tìm kiếm sao?
Đúng vào lúc này, giọng nói của một người vang lên.
"Tôi có nghe nói qua về thuật bắt mạch rồng bay rồi.".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện